Thứ Tư, 9 tháng 3, 2022

Mùa Chinh Phụ

 mùa chinh phụ


                                                               sương lạnh ngợp hồn vây phố cũ
núi chập chùng mây phủ kín ngày
ta về chốn một thời lưu ngụ
người đã xa như cánh vạc bay!

bỗng dưng nhớ đến mùa chinh phụ
trắng rợp đồi thông hoa sắc tang
hai hàng nến cháy soi không đủ
những bóng người đi trên phế hoang!

Cao Nguyên

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2022

Thơ Nhạc trên HÀNH TRÌNH NHÂN ÁI


Thơ Nhạc trên HÀNH TRÌNH NHÂN ÁI
Giới Thiệu Chương Trình
Thơ Nhạc là một kết hợp tuyệt vời trong dòng âm thanh luân chuyển dâng tràn mạch sống trên hành trình con người đi tới Chân Thiện Mỹ.
Có người nói: Chín mươi phần trăm người Việt Nam là nhà thơ. Điều này được hiểu trong khái niệm Tâm Hạnh vốn có trong mỗi người Việt Nam, vừa thoát thai đã rung động cõi tâm hồn qua lời ru của Mẹ ngọt ngào trên từng nốt ca dao. Đó là bản chất ưu việt của dân tộc vốn chỉ thích nghi sống trong thanh bình giữa sông núi hồn nhiên.
Thể hiện bản chất đó rõ nét nhất nhờ những người làm thơ, viết nhạc ca tụng tâm người với thiên nhiên đồng nội.
Thơ nhạc viết về Quê Hương chan chứa yêu thương tình Đất và Người hòa hợp cùng hồn thiêng sông núi.
Chính hồn thiêng sông núi là khí lực mạnh mẽ nhất yểm trợ tinh thần người làm thơ viết nhạc, tạo hưng phấn hòa mình vào cuộc đấu tranh vì sự sinh tồn của dân tộc và bảo tồn văn hóa sử việt Nam trải dài theo dòng lịch sử quốc gia.
Chúng tôi là những người làm thơ viết nhạc thừa hưởng sự đãi ngộ của hồn thiêng sông núi và ân nghĩa sinh dưỡng của cha mẹ và đồng bào, biết trách nhiệm của mình cần đáp trả công ơn ấy, nên suốt một đời tâm nguyện tiếp bước trên hành trình nhân ái. Tiếp truyền ý chí tiền nhân chống xâm lăng và nội thù dân tộc vào cuộc chiến đấu của thế hệ trẻ với mục đích quang phục quê hương thanh bình và tự do hạnh phúc cho đồng bào thương yêu.
Từ ý niệm sinh tồn trong niềm tin nhân ái đến trách nhiệm dấn thân vào cuộc tranh đấu vì nhân quyền cho quê hương. Chúng tôi, những người làm thơ viết nhạc hợp tâm cùng nhau thực hiện chương trình Thơ Nhạc trên Hành Trình Nhân Ái hôm nay.
Cao Nguyên
@
Chương trình thơ nhạc trên hành trình nhân ái được đồng hành bởi:
Cao Nguyên, Thu Sương, Đình Đại và Đặng Bình
Phần I: Giới thiệu Tác Phẩm:
1- Tuyển tập Thơ Thao Thức (Cao Nguyên)
2- Tuyển tập Văn Hành Trình Nhân Ái (Cao Nguyên)
3- Tuyển tập Thơ song ngữ Nhà Việt Nam (Cao Nguyên)
4- CD Thơ Về Nguồn (Cao Nguyên)
5- CD Nhạc Biển và Em (Cao Nguyên và Đình Đại)
6- CD Nhạc Lửa Tù
7- DVD Máu Lửa Charlie
Phần II: Hát Cho Quê Hương Việt Nam
1- Nỗi Nhớ Khôn Nguôi (thơ Cao Nguyên / nhạc Đình Đại / ca sĩ Thu Sương)
2- Tù Ca (sáng tác & trình bày:Đình Đại)
3- Mùa Xuân Dân Chủ (Sáng tác & trình bày: Đình Đại)
4- Rừng Ơi (Thơ Cao Nguyên / Nhạc và trình bày: Đình Đại)
5- Biển Và Em (Thơ Cao Nguyên / Nhạc và trình bày: Đình Đại)
6- Ta Về (Thơ Tô Thùy Yên / Nhạc & Trình bày: Đình Đại)
7- Hùng Ca Sử Việt (song ca: Thu Sương & Đình Đại)
8- Trăng Tù (sáng tác: Đình Đại & trình bày: Thu Sương)
9- Ai Đang Giết Dân Tôi (ca sĩ Thu Sương)
10- Thiên Thần Trong Bóng Tối (ca sĩ Thu Sương)

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2022

Chẳng Lẽ

 


Chẳng Lẽ

Vào mỗi Tháng Tư, tôi lại dựng lên cột mốc thời gian 1975 và cộng thêm vào từng khoảng đời lưu vong đáng nhớ. Đánh dấu chuỗi dài bi thảm của Việt Nam, quê hương tôi.
Cả bi và thảm đều chứa nhiều nước mắt của hằng triệu người Việt sống lưu vong, hay đang sống tại quê nhà!
Tháng Tư 2022, cột mốc thời gian khắc dấu ấn 47 năm. Nhìn về trước và sau dấu ấn này, trên tầng tầng lớp lớp máu xương của sự hy sinh vì tự do dân chủ của một quốc gia, vẫn chổi lên mầm đau thương do nước mắt tưới vào. Nghiệt ngã thân phận của đời người, của đất nước chạy buốt theo tiếng thở dài gần như chỉ để mặc niệm từ hồi tưởng.
Mặc niệm với những anh hùng đã vì nước hy sinh! Hồi tưởng những đắng cay và tức tưởi của một đoàn quân quyết chiến mà thất bại. Một thất bại nhục nhã bởi sự phản bội của đồng minh và nội thù dân tộc.
Chẳng lẽ đây là thời kỳ nhiễu nhương nhất của dòng lịch sử cận đại do nội thù khuynh đảo trong hàng ngủ nhân thân? Chủ nghĩa cá nhân nẩy lòng phản trắc, mài sắt ngôn từ để triệt hạ nhau, bất chấp chân lý và công đạo! Lừa bịp cả thế nhân bằng những chiếc áo ngụy tạo hữu thần. Lợi dụng đức tin để lập đền tôn sùng lãnh tụ! Tệ hại hơn là vinh danh chính mình trên bản ngã tự tôn, tự mãn!
Chẳng lẽ những ngọn bút tiên phong đã chùn tâm ráo mực? Chỉ phóng lên trời những dấu chấm than! Mặc thế gian hứng những dòng lệ đỏ bi thương trên màu da vàng chủng tộc? Cái cơ hội dùng bút thay súng để chiến đấu vì độc lập tự do và dân chủ cho quê hương, cũng vuột mất khỏi tầm tay của những người lính già đã từng thề vì nước hy sinh? Chẳng lẽ lời thề vệ quốc đã bị màu danh lợi phủ chụp lên cái thân phận vốn quen trò đón gió, trở cờ?
Chẳng lẽ chữ nghĩa và trí tuệ chỉ để dùng cho những dằn vặt lòng nhau, khơi niềm đau từ những đố kỵ để thỏa mãn sự riêng tư danh phận một đời người? Bất chấp lương tri của người cầm bút vì nghĩa diệt thân, chỉ vì lẽ phải khuất lấp dưới tầm nhìn, chỉ thấy cái "tôi" sáng lên trong niềm thù hận. Hả hê đập phá lẽ phải bằng ngôn từ bất xứng với đại từ Văn Hóa. Làm dấy lên lớp bụi mù che lấp con đường chân thiện mỹ được tiền nhân xây đắp suốt mấy nghìn năm!
Còn bao điều chẳng lẽ đóng vào tâm trí và tự mình rịt lại những thương đau bằng niềm tin vào lương tri của những cây bút vẫn miệt mài viết tiếp những trang sử dẫu bi hay tráng cũng mang hồn dân tộc và tổ quốc mình đã cưu mang. Lịch sử vẫn còn đó, lương tâm đồng chủng sẽ minh bạch mọi điều. Thế hệ tiếp sau sẽ đi vào chính sử với ánh sáng chân lý được dẫn soi bởi hồn thiêng dân tộc. Lướt qua sự hỗn tạp của hiện cảnh quê hương ảm đạm, để vạch lên con đường hướng tới tương lai tươi sáng thật không dễ. Nhưng chẳng lẽ mãi lặng im ngồi nghe những niệm khúc u buồn cho tới lúc tàn hơi?
Chẳng lẽ chữ nghĩa cứ bị dồn nén trong khung cửa ký ức, mỗi khi thời gian chạm vào, những giọt nghĩ mới vỡ ra chảy theo dòng trầm mặc?
Không! Phải dựng chữ nghĩa đứng lên, vượt bóng đêm, xuyên qua đố kỵ và nghi hoặc, phóng vào vách thời gian những dấu ấn đẹp của văn hóa dấn thân vì sự sinh tồn của chính mình với lương tri của một người cầm bút. Để còn thấy tự hào khi nắm tay những người bạn trẻ trên hành trình hướng tới ngày mai. Để khỏi thẹn với chính mình từ lời tim ghi khắc và nhắc nhớ: Tổ Quốc, Danh Dự và Trách Nhiệm.
Cao Nguyên

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2022

Những Điều Không Thể Quên

 




Những Điều Không Thể Quên

Rồi Tháng Tư cũng qua. Đau Thương rồi cũng lắng.
Rồi hiện tại cũng qua. Khi mở cửa vào tương lai.
Nhưng chắc chắn một điều không thể tách rời quá khứ khỏi cuộc đời mình, nhất là quá khứ của một cuộc hành trình đầy chông gai, cuồng lũ và bão lửa. Do bất trắc của thiên nhiên hợp cùng sự cuồng nộ của lòng người dậy lên dòng đời nghiệt ngã!
Quá khứ của một thời như vậy làm sao quên? Biết nhớ là đau thương, nhưng muốn quên là không thể. Quên là tự phản bội với chính mình, phản bội với những người cùng đồng hành trong thời nghiệt ngã đó. Quên là từ chối trách nhiệm của một người dân đối với quốc gia, dân tộc. Thấm thía hơn là mình cố tình đốt cháy căn cước tị nạn, trong đó có cả lời thề và lời xin lỗi. Xin lỗi quê hương đành đoạn rời xa mang theo tâm niệm hi sinh vì tổ quốc. Đồng thời xin lỗi quê hương thứ hai đã cưu mang mình về một lời thề hiến định của một công dân nhập lưu dòng sống mới.
Mai Ba Mươi, bữa nay Hai Chín
ta đếm thời gian câm nín ngược dòng …!
Đúng, ngày mai 30 tháng 4, một điểm mốc thời gian của lịch sử Việt Nam đỏ au nước mắt và máu của bao nhiêu triệu người dân Miền Nam Việt Nam bị xé toạc phận người bởi quân cuồng nô phương Bắc. Một cuộc dìm chết cả đất và người dưới sức mạnh của bạo lực tàn ác. Không chỉ hôm nay, những người chung số phận lưu vong hồi tưởng và mặc niệm ngày lịch sử đau thương đó. Mà mãi mãi những thế hệ tiếp nối cần phải nhớ.
Chính vì những điều không thể quên, mà Tháng Tư vừa đi qua, tâm trí vẫn còn lắng đọng những u buồn trầm uất. Trong bất chợt mỗi đêm về giấc ngủ chưa yên, tình còn thao thức với những chung chia niềm thương đau với đất và người.
Ai đã từng thao thức về nỗi niềm chung khi nghĩ về những tháng năm xưa của 46 năm về trước. Từ cuộc sống của bản thân và gia đình trên một miền đất hiền hòa, an cư và thịnh vượng. Bỗng dưng bị cơn lốc đỏ cộng sản tràn qua gây đổ vỡ mọi an lành có được! Sự ly tán khởi đầu từ vượt đất, vượt biển xa nguồn, chấp nhận cuộc sống lưu vong, để mãi mãi nhìn về quê hương trong niềm đau bất tận!
Tôi và những đồng đội chiến binh Việt Nam Cộng Hòa, sau nhiều năm thi hành trách nhiệm vệ quốc an dân, bị cơn bão hận thù thổi bay đi tứ tán rồi xoáy cuộn vào những trại tù oan nghiệt.
Bao nhiêu năm sống trong các trại tù khổ sai, chúng tôi hiểu thân phận mình như một loài sinh vật bị đọa đày. May thay còn điểm tựa lương tri giữ mình đứng thẳng với sự yểm trợ niềm tin của gia đình và tổ quốc. Để có hôm nay được sống trên vùng đất tự do được gọi là quê hương thứ hai, vẫn mang trong tâm nỗi lòng người Do Thái dựng trong tim một dãi sơn hà.
Chính niềm tin và khí tiết chinh nhân đã thôi thúc những người lính già mà đồng bạn ví như những con ngựa què, lê bước chân mình trên hành trình dang dở để hiến thân cho cuộc sinh tồn dân chủ và tự do của gia đình và tổ quốc. Với may mắn đôi tay còn giữ được cây bút và ngọn cờ vàng ánh màu chủng tộc thiêng liêng. Dĩ nhiên chúng tôi luôn tự nhủ cần kiên trì ý chí, phải vượt qua những trở ngại khách quan như khi thoáng gặp những tấm căn cước tị nạn của ai đó vất bỏ trên đường.
Vẫn biết những mâu thuẫn và va chạm là sự tất yếu trong sinh tồn xã hội, nhưng lòng vẫn thấy băn khoăn khi vết mực vấp vào nghi vấn thường tình. Thoáng nghĩ vu vơ về bản chất con người rồi cũng nhòa đi khi ngọn bút chạm vào những vết thương xưa. Việc cần làm, phải làm, đâu có lớn lao gì so với những anh hùng hy sinh vì tổ quốc.
Viết là nhu cầu của cuộc sống, như hơi thở cần tiếp truyền đủ máu cho con tim còn nhịp khát khao dẫn lực chân tình về với ngày mai có thế hệ cháu con sẵn sàng tiếp nhận. Viết để chuyển tải từ hôm nay đến ngàn sau tâm tư của một người dân mất nước:
Đất không Nước và ta người tàn phế
Vói hai tay không thể chạm Quê Hương!
Hai tay không thể chạm Quê Hương, chỉ còn biết chạm Quê Hương bằng hơi thở nồng nhiệt của mình. Những hơi thở mang niềm hy vọng đốt cháy sự khắc nghiệt của dòng đời, làm tan rã lòng thù hận của “bên thắng cuộc”.
47 năm quá dài và quá đủ để người Miền Bắc thấu hiểu tấm lòng của Đất và Người Miền Nam. Đủ để những người cộng sản hiểu rõ ai giải phóng ai. Và ai thắng ai khi nhìn thấu nỗi lòng nhân dân cả nước! Điều rõ ràng minh bạch là sự điêu tàn của cả Đất và Người trên quê hương do chiến tranh để lại. Tệ hại hơn những vết thương chiến tranh thay vì hàn gắn đã bị chủ nghĩa cuồng nô thù hận xé toạc ra tạo thêm điêu tàn trên quê hương.
Mỗi một gợi ý về niềm đau của đất nước, về nỗi thống khổ của người dân nơi quê nhà là mỗi trở mình thao thức. Gần ba mươi năm chịu cuộc lưu vong, bao nhiêu dòng nghĩ chảy tràn cảm xúc thương đau xuống ngòi bút. Hằng triệu con chữ ngậm ngùi vượt đêm thao thức bày tỏ cùng thế gian nỗi tủi buồn của một chinh nhân, vừa là nạn nhân và chứng nhân của cuộc chiến hai mươi năm khốc liệt.
Đời sống được tẩm liệm giữa những xót xa như thế đó, làm sao mà quên dẫu nhiều lúc nhủ lòng đừng nhớ nhiều sẽ chùng tâm và cạn nguồn sinh lực!
Cao Nguyên
---
Thủy Tiên diễn đọc:


Thứ Năm, 3 tháng 3, 2022

Bờ Môi Em Hồng Ánh Hỏa Châu

 BỜ MÔI EM HỒNG ÁNH HỎA CHÂU


khi chữ Tình viết trên báng súng
bờ môi em hồng ánh h
ỏa châu
trước cái chết không cần lý luận
anh hôn em - sẽ thật bất ngờ

khi nụ hôn còn trong nghi vấn
cuộc tình mình chấp nhận rủi may
bởi ai biết con đường số phận
chọn chiều nào tránh hướng đạn bay

khi cuộc chiến còn chưa ngã ngũ
em dễ dàng nhận thiệp báo tang
trong khoảnh khắc nụ hôn bị vỡ
giữa đêm đen còn gì cho nhau

khi cuộc sống bị đời bức tử
mong gì anh nhận được đóa hồng
em nghĩ đi - còn chi quyến rủ
trong tình thơ viết giữa chiến trường

@

bữa nay nhớ đêm tàn quá khứ
kể em nghe chuyện thuở hồng hoang
nhìn rõ mặt nguyên nhân viễn xứ
anh tưởng mình đang dạo nghĩa trang

chút hồn phách bạn bè còn lại
treo trên đầu huyền sử vinh quang
nên em nhớ những gì tồn tại
cũng chỉ là bèo bọt thời gian.

Cao Nguyên

Chợt Tháng Tư

 

chợt Tháng Tư

                                                         (Gửi Kim Tuấn và những người
mời nhau thơ rượu cùng thời hỏa châu)

Người ra đi bỏ tình trên núi
hồi âm thơ vọng cuối chân đèo
ơi Mang Giang, Phượng Hoàng, Ngoạn Mục (*)
vách đá buồn thao thức ru đời

Chợt Tháng Tư nhớ Người từ ấy
viết thơ trên chiến lũy Trường Sơn
mũi kiếm rạch chữ rờn rợn đất
đầu súng chao thơ vất lên nguồn

đêm Pleime nghe hồn núi hát
nhớ quá chừng khúc nhạc Người buông
thác Yaly vẫn cuồng sóng bạc
mà Chư Pao lạnh ngắt lòng thơ

Đồi Đức Mẹ ta chờ Người đấy
về mà nghe hành khúc sương mờ (**)
ngồi uống rượu bên mồ cỏ dại
rót thơ qua từng dãy chiến hào !

Cao Nguyên
-----------------------
(*) Những tên Đèo nối Nha Trang-Darlac-Pleiku
(**) Thơ Cao Nguyên
(***)Pleime,Chư Pao, Yaly, Đồi Đức Mẹ...
những địa danh ở Pleiku

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2022

Rừng Ơi

 Rừng Ơi 

Viết xong đoản khúc “Nỗi Buồn Còn Đó”, nhìn lại những dòng chữ chính mình viết mà thương cảm dâng lên muốn làm nghẽn nhịp thở. Bởi vì nó thực quá từ mỗi hiện trạng về ngày tang thương 30/4/2015. 

Ai đã sống thực trên từng hiện trạng ấy, mới thấm thía nỗi đau của đất, của người. Cũng vậy, ai đã sống trong môi trường khắc nghiệt giữa núi rừng hoang vu canh chừng loài thú dữ, mới thấy được nỗi đau khi rừng bốc cháy, màu lửa đỏ và tro bụi thay thế màu xanh và sinh lực của lá cây. 

Khóc người, khóc đất nước bị mất là một tổng thể của tang thương là sự hiển nhiên. Khóc màu xanh của rừng bị đốt cháy chỉ là một mảng nhỏ của tổng thể đó. Vậy mà người chiến binh xưa đã từng ngủ nhiều đêm trên lá mục của rừng già dưới chân dãy Trường sơn, bổng òa lên khóc chỉ vì những lời thơ gọi Rừng Ơi!  
“Mỗi khi đọc Rừng Ơi, tôi không nén được tiếng khóc. Cảm xúc tôi hòa nhập vào từng chữ, từng dòng thơ, tưởng chừng một phần cuộc sống của tôi bị đốt cháy, bị bứt lìa khỏi một kiếp người. Rừng và chúng tôi đã cưu mang lẫn nhau như chúng tôi đã cưu mang từng mảnh đất quê hương trong tim mình…  “…Tôi đã đọc bài thơ Rừng Ơi từ nhiều năm qua, đọc không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc, cảm xúc tôi vẫn 
trào dâng, đọc đến lạc giọng theo tiếng khóc….

” Tiếng khóc của nhà thơ Lê Mai Lĩnh theo tiếng gọi trầm thống Rừng Ơi của tôi, không phải chỉ một lần . Nếu bây giờ tôi gọi điện thoại yêu cầu Lê Mai Lĩnh đọc cho tôi nghe bài Rừng Ơi, không cách chi Lê Mai Lình có thể đọc mà không nấc lên. Cảm xúc đó đã làm lòng tôi chùng theo, dẫu chúng tôi xa cảnh rừng bị đốt cháy đã trên 40 năm! Hơn thế, khi Rừng Ơi được cất lên với tiếng hát của người lính thủy quân lục chiến Duy Lynh, cảm xúc vỡ òa theo độ rung cảm thiết tha theo từng nốt nhạc do chính anh hòa âm.  

“Khi nghe tiếng gọi khản hơi bi thống từ Rừng Ơi, Rừng à ...  dội lại âm âm từ vách núi đã vỡ tan và nằm sâu dưới lớp trầm tích thời gian, tôi biết mình đã gõ đúng mạch tim của âm hưởng hủy diệt. Cánh cửa tâm linh mở ra toang hoác, khí lạnh núi rừng sặc sụa ù về làm đau thêm vết cắt chiến tranh…”! 

Có phải tôi bi điệu hóa cho một cung thơ hay không? Mời bạn cùng đọc lại Rừng Ơi và nghe tiếng hát của Duy Lynh để thẩm định một nỗi đau còn đó trong đời, của những người lính chiến bị bứt rời khỏi mảnh đất quê hương trong tức tưởi nghẹn ngào! Đây cũng là một điệp khúc của Nỗi Buồn Còn Đó. Thẩm thấu qua thời gian và mãi mãi hiện hữu trong lòng người lưu vong còn ngoái lại quê nhà với nỗi tiếc thương vào mỗi độ Tháng Tư Đen!  Rừng Ơi!  
 
Cao Nguyên  Đông Bắc Mỹ - April 13. 2015  
 
&

Rừng Ơi 

cư dân cũ, từ vùng trời xa vắng
gọi rừng xưa, ta nhớ lắm - rừng ơi
thương mùa cây cúi đầu buồn tháng Hạ
lá chịu tang qua mấy chục năm rồi

lúc ta đi, rừng sâu còn ngún lửa
lửa hận thù, cháy quá nửa đời ta
cháy bỏng màu da, làm sao lành vết sẹo
chung niềm đau, ta chẻ máu nuôi rừng

nửa máu ta có giúp rừng sống lại
đất có mừng lá biếc nẩy chồi xanh
cây có vui khi chim về hái trái
hoa có cười cho hương tỏa vây quanh

ôi nhớ quá, rừng ơi! ta nhớ quá
cao nguyên xanh, hoa lá ấy - hồn ta
và cả máu chia cho rừng thuở ấy
nhắc ta về, dù bữa hẹn còn xa

về xem nắng ghẹo hoa tươi rói mặt
về thăm cây lành hẳn vết thương chưa
về ngồi giữa nắng mưa nghe đất hát
khúc đồng dao từ những khát khao xưa

thơ ta đó, rừng ơi! ru chút nhé
ta chưa về thăm đất mẹ chiều nay
sợ hàng cây còn long lanh ngấn lệ
ta với rừng sẽ khóc giữa vòng tay

Cao Nguyên

 --- 

thơ : Cao Nguyên
phổ nhạc và trình bày : Dzuy Lynh 

Thứ Ba, 1 tháng 3, 2022

Ký Ức Đau Thương

Ký Ức Đau Thương 

Ký ức đau thương từ kỷ niệm chiến trường đến ngục tù cộng sản.
Từ đoạn trường lưu vong đến nỗi lòng người dân Việt.
Những dòng nghĩ từ ký ức đau thương của một chiến binh Việt Nam Cộng Hòa suốt 50 năm qua đã ghi lại trong trong bài thơ "Những Lần Ba Về".

Những Lần Ba Về 

Lần ba về năm mươi năm trước
Mẹ bồng con ra đón ở đầu làng
Trên bờ đê ba hiên ngang bước
Bên vợ con như giữa buổi quân hành

Lần ba về bốn mươi năm trước
Áo lính vắt vai giày trận cầm tay
Mẹ hỏi ba ai còn ai mất
Ba lắc đầu buông tiếng thở dài

Lần ba về ba mươi năm trước
Đưa tặng con chiếc lược tự ba làm
Duy nhất đó thứ mà ba có được
Sau mười năm lao động khổ sai

Lần ba về hai mươi năm trước
Ba cùng con so tóc bạc màu
Hai thế hệ khác gì đâu chứ
Ưu tư nào mà chẳng giống nhau

Vài năm tới nếu ba không về nữa
Chỉ cần ba cho con nụ cười
Như truyền cho cháu con ánh lửa
Của niềm tin yêu thương một đời 

Cao Nguyên 

Cảm nhận sự đau thương qua bài thơ, nhạc sĩ Đình Dương đã phổ nhạc và trình bày tại Việt Nam năm vừa qua. Hôm nay chúng tôi nhận được video mới với tiếng hát của Thủy Tiên là hậu duệ của Võ Bị Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa. 

Qua bài thơ, Thủy Tiên đã nhớ lại kỷ niệm của Ba mình khi ở trong nhà tù cộng sản đã từng tự tay làm những chiếc lược thật đẹp bằng mảnh nhôm cho Me, cho các anh chị và đan cho Thủy Tiên chiếc mũ xinh xắn bằng lá buông. Ký ức đau thương gây xúc động và Thủy Tiên đã cất tiếng hát qua từng nốt nhạc của Đình Dương  

Khi tiếng động của không gian và thời gian giao nhau trong ký ức  đầy cảm xúc phối hợp thành những âm thanh ngân lên chạm vào bất cứ một lặng im nào của hồi tưởng cũng chấn động tâm thức những người trong cuộc
Hai thế hệ khác gì đâu chứ
Ưu tư nào mà chẳng giống nhau 
Đúng là những ưu tư không hề khác nhau, khi cha con cùng chung sinh mệnh của những người luôn tâm niệm về trách nhiệm của mình với quê hương thương yêu .
Thân mời các chiến hữu cùng nghe lại ký ức đau thương vẫn còn ngời lên niềm hy vọng: 
Vài năm tới nếu ba không về nữa
Chỉ cần ba cho con nụ cười
Như truyền cho cháu con ánh lửa
Của niềm tin yêu thương một đời 

---

Những Lần Ba Về 
Thơ: Cao Nguyên / Nhạc: Đình Dương / Trình bày: Thủy Tiên 


Những Đóa Hoa Tình

 Những Đóa Hoa Tình

(Tưởng nhớ Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích)
Đầu Tháng Ba, miền Đông Bắc Hoa Kỳ chưa thoát khỏi những cơn gió lạnh Mùa Đông, máy sưởi vẫn còn rì rào phả ấm vào lúc đồng hồ bật lên một nấc theo nhịp gõ Mùa Xuân.
Anh ra đi giữa lằn ranh Đông - Xuân, giữa lạnh và ấm của Đất và Người. Nắng chưa đủ độ hồng như những đóa hoa từ thân bằng quyến thuộc, từ chiến hữu và văn thi hữu đem đến tặng anh, long lanh đủ các sắc màu mà hoa có được nhờ hơi ấm của tình người.
Tâm trí tôi thầm thì cùng anh, níu ngọn bút xuống ngoằn nghèo trên mặt giấy những vòng chữ như khi tôi nhặt những cánh hoa rơi quanh bờ huyệt thả bay xuống chạm nóc áo quan vốn đã ngập đầy những đóa hoa tình quanh một lẵng hoa hồng rực đỏ có cài giải băng trắng ghi dòng chữ "Của Bé Tặng Anh". Bé Hợi của anh đó - Tình của Chị gởi cho anh quá tuyệt vời. Tuyệt vời như lời cuối của Chị nói theo giọt nước mắt rơi trên những đóa hoa: "Anh an nghỉ nhé trong lòng đất Mẹ, lòng đất không hề phân biệt là đất quê mình hay đất quê người".
Đứng bên Chị, tôi nghe rõ điều đó. Nhìn những hạt cát bám trên cánh hoa tôi vừa nhặt, dẫu biết sau nở sẽ tàn, sau hợp sẽ tan, mọi sinh thể rồi cũng về với đất theo chu kỳ sinh tử hằng nhiên, nhưng mắt mình không ngăn được dòng lệ xót cay!
Nhớ năm kia tôi viết bài "Vãi Chữ Lên Trời" tiếp theo bài "Rải Tro Theo Gió" của nhà văn Nguyễn Tường Thiết về những hạt tro của di thể tướng Ngô Quang Trưởng thoát bay từ đỉnh đèo Hải Vân xuống lòng biển rộng. Hôm nay những cánh hoa thoát bay từ những bàn tay thân thương xuống lòng huyệt lạnh, chỉ khác ở dung tích mà không khác sự dung chứa theo lời nguyện cầu sưởi ấm hồn người đã giã từ nhân thế.
Đất hay Nước vẫn ôm trọn một đời người khi ra đi về cõi vĩnh hằng!
Lúc còn bên nhau, chỉ cần một nụ cười mỗi khi gặp cũng đủ thấy vui. Khi xa nhau, mới cảm thấy ngậm ngùi với bao lời muốn nói. Thế mới hay, sự nhớ thương còn sâu đậm hơn tình thân mến. Lời của trái tim đẹp hơn tiếng nói của vành môi!
Anh Bích ơi! Tôi còn đủ chất lãng mạn ngôn từ như anh đã từng trêu tôi phải không? Thật sự hôm nay tôi rất muốn viết gởi anh một lá thư tình chứa đầy ngôn ngữ của trái tim đã từng thổn thức suốt chiều dài hơn nửa thế kỷ lịch sử đau thương mà anh em mình đã dấn thân nhập cuộc bảo quốc, an dân.
Như thơ tôi viết tiễn biệt người chiến hữu năm xưa:
Vừa như mới ngã mũ chào
Mà phơ phất bóng chiến bào tầm xa
Ngựa giòn gõ vó bôn qua
Bụi hồng sương quyện lệ nhòa mắt cay!
Anh ra đi cũng quyện vào mắt người ở lại biết bao dòng lệ cay như vậy, anh ra đi đột ngột đến nỗi tôi không tin ở mắt mình khi nhìn anh nằm trong áo quan ở nhà quàn sáng nay!
Chữ nghĩa chứa chất liệu sử thi bao giờ cũng nhuốm nỗi buồn xa cội, rời quê. Muốn đột phá vòng khổ lụy bi ai, cần những lời ca dõng dạt như Người Nguyễn Đức Quang hát vang trong không gian lộng gió:
".. Ta như nước dâng, dâng tràn có bao giờ tàn
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang
Ôm vết thương rỉ máu, vẫn cười dưới ánh mặt trời!"
Anh cũng đã cười dưới ánh mặt trời qua bao cuộc đổi đời nghiệt ngã từ Bắc vào Nam, từ quê nhà ra hải ngoại. Tiếng cười của anh tiếp truyền theo lời anh nhắn gọi tuổi trẻ lên đường phục hưng Tổ Quốc. Tiếng nói của anh lan tỏa trong không gian ba chiều chứa biết bao tâm huyết của một người suốt đời vì nước quên mình.
Chính những khẳng khái của ngôn tự bật lên từ trái tim nhiệt nồng của anh qua những bài thuyết giảng về sự tồn sinh nhân ái chuyển lưu vào mạch sống thế nhân, đã làm mọi người thương tiếc khôn nguôi khi anh ra đi. Ra đi mà hiện hữu, bởi di sản nhân sinh anh để lại cho đời còn đẹp mãi.
Tổ Quốc luôn sinh động dưới màu cờ vàng, mãnh lực của dân tộc chuyển mình xây dựng lại quê hương phát khởi từ một phần của di sản ấy. Những đóa hoa tình của những người thân thương đang trao tặng anh hôm nay, có chứa cả nước mắt và lời nguyện cầu anh mãi bình yên và tiếp trợ cho những sinh lực mới đang nẩy mầm sống đẹp cho mùa Xuân Dân Chủ trên quê hương Việt Nam.
Cao Nguyên
Washington.DC - 12/3/2016
@
Đưa Anh Vào Cuộc Viễn Du
(Kính dâng hương linh giáo sư Nguyễn Ngọc Bích)
Hôm nay mười hai tháng ba
đưa Anh Ngọc Bích đến nhà vĩnh an
nguyện lời theo khói hương trầm
cầu mong Tâm Việt thỏa lòng viễn du
Đời Anh vì Nước ưu tư
Tình Anh vì Đất vẫn cười thản nhiên:
đấu tranh mưu cuộc nhân quyền
phải như cây sống trên miền hạn khô
Vòng Tay Anh là bến bờ
sẵn lòng đón kẻ ơ hờ thế nhân
Trí Tâm Anh là tấm lòng
vị tha nhân ái khơi hồng lửa tin
Đời Anh rạng ánh bình minh
rọi trên biển đảo gọi nhân sinh về
với tình tổ quốc hương quê
nối liền mạch chảy sơn khê Lạc Hồng
Tim dừng đập trên Biển Đông
để luân chuyển nhịp vào trong đất liền
hòa cùng sông núi hồn thiêng
phục sinh hào khí Rồng Tiên anh hùng
Hợp lòng dân Bắc Nam Trung
cùng nhau khởi sự phục hưng sơn hà
lời tim nồng nhiệt thiết tha
Anh đi nhắn lại chung hòa yêu thương
Giữ gìn đạo đức kỷ cương
phát triển Hồn Việt muôn phương thấm truyền
Tự Do - Dân Chủ - Nhân Quyền
hành trình Anh mở còn nguyên lời mời!
Đưa anh vào cuộc rong chơi
tám mươi năm đã vì đời dựng xây
Anh đi nhưng mãi nơi này
Ân Tình Anh vẫn hằng ngày khắc ghi!
Cao Nguyên
Washington . DC - March 12, 2016
------------------------------
Tâm Việt là bút hiệu của Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích



Thư Viện

Tuyển Tập Thơ Văn Bến Trăng

Tuyển Tập Thơ Văn Bến Trăng Lời ngỏ Hội Quán Bến Trăng được thành lập từ mối giao tình thân quí với các Anh Chị Em mà Cao Nguyên đã biết tro...