Thứ Ba, 25 tháng 1, 2022

Đồng Bào

 Đồng Bào Trăm Họ Thai Chung 


là người dân Việt lưu vong
còn ai chưa biết thù trong giặc ngoài
hãy nhìn minh chứng bi ai
mất đất nước, mất giống nòi Lạc Long 

phục hưng Tổ Quốc đồng lòng 
diệt tan cộng sản phục hưng Sơn Hà 
tái lập thể chế Cộng Hòa 
mới mong kiến tạo quê nhà Việt Nam 

từ Cà Mau đến Nam Quan 
giang sơn một cõi từng trang sử hồng
từ Trường Sơn tới Biển Đông 
ngàn năm sử tích cha ông lưu truyền 

đã đến lúc giành chủ quyền
thoát cơn Hán hóa bình yên cội nguồn
đồng bào trăm họ thai chung 
Quê Hương - Tổ Quốc - Lạc Hồng - Việt Nam 

Cao Nguyên

Vì Khát Vọng Mà Đi

 Vì Khát Vọng Mà Đi 

sao phải mượn hơi thở người, để sống
khi huyết quản ta, máu chảy rất hồng?
sao phải mượn lời người, làm tiếng động
khi chính ta, cuồn cuộn một dòng sông

sao phải mượn hồn người, gây xúc cảm
khi lòng ta say đắm vẫn không ngừng?
sao phải mượn tình người, làm ẩn dụ
khi tim ta, còn đủ sức đam mê

này em hỡi! giữa bộn bề cuộc sống
hãy từ ta, vì khát vọng mà đi
khi yêu thương, chưa tới mùa thất sủng
thôi bâng khuâng và bớt những hoài nghi

lòng như nước, chưa bao giờ chảy ngược
mượn sức người, chỉ vượt một lần đau
sao lấp nổi một vực sầu thổn thức
khi buông người, ta chẳng biết về đâu!

Cao Nguyên

 

Vì Khát Vọng Mà Đi



Thơ: Cao Nguyên Phổ nhạc: Nguyễn Hải & Hà Lan Phương Trình bày: Hà Lan Phương

Rượu Mặt Trời

 

Rượu Mặt Trời

ta còn một chút lòng ngây
rủ người một bữa uống say lịm đời
rượu? không, ta uống mặt trời
say cho ngượng mặt ý lời dối gian

nề hà chi khoảng không gian
cứ say trên bãi điêu tàn thuở qua
uống cho nắng rợn vàng da
vết đau chủng tộc vỡ òa máu rưng

uống cho tê liệt tận cùng
con đường nước mắt đã từng xót xa
say cho ta biết còn ta
sau cơn hồng thủy tràn qua núi đồi

rót tràn đêm, rượu mặt trời
uống đi người hỡi một đời mấy khi
say quên mặt đã lầm lì
biết ta chưng hửng đã đi vào đời

uống đi, say nhé người ơi
giữa ta có ánh mặt trời xuyên tâm
nóng ran như vết đạn găm
tim đau nhói ngược, bạn trăm năm rồi!


Cao Nguyên

Rượu Mặt Trời


Thơ: Cao Nguyên Phổ nhạc: Nguyễn Hải & Hà Lan Phương Trình bày: Hà Lan Phương

Như Thơ

Như Thơ

có hạt mưa vừa rớt
đọng trên khóe mắt buồn
có dòng thơ vừa ướt
dưới giọt sầu lệ buông

trăng vàng màu cỏ úa
giữa thương nhớ đang mùa
tình chưa về gõ cửa
thơ ngồi hong lệ xưa!

*
Có lời chim vừa hát
nơi bóng mát bờ tim
có hương nồng vừa ngát
loang trên bờ môi quen

nắng như màu mận chín
soi hồng đỉnh ngực mây
bước tình về lặng tĩnh
lòng xôn xao thật đầy!

*
Ơi này em, buồn vui
vì em mà thơ khóc
vì em mà thơ hát
vì tình, thơ như mây

bay bay từng cánh thơ
trên hạt mưa vừa rớt
trên lệ sầu đang buông
giữa mùa thương nhớ gọi

ơi tình! ơi thơ ơi!

Cao Nguyên 



Tâm Thơ

  Tâm Thơ 

lời thơ chảy như dòng sông khởi thủy
xuyên bãi bờ bi lụy đến vô ưu
vần điệu thoát qua dập dìu khắc kỷ 
sáng long lanh từng nhịp sóng thương yêu
 
giản dị thế cho thơ còn hưng phấn
giữa cuộc đời đang sống lắm gian truân 
thơ như gió như mưa hay như nắng
vẫn an nhiên từ sâu lắng tỏa lời 

thích thì đến ngại gì khi gõ cửa 
vào thiên đường đang chờ bữa khao duyên
thơ hóa rượu thơm hương tình khát vọng 
say ấm nồng trong sống động tình thơ 

còn thoải mái trên hành trình chữ nghĩa
thơ mãi đi cho trọn cuộc nhân sinh
nhật nguyệt sáng suốt chu trình hạnh phúc
đẹp tuyệt vời trong từng lúc bâng khuâng 

Cao Nguyên  

Thơ và Em

 Thơ và Em 


Thơ như vạt nắng chân trời
vừa hoàng hôn xuống mây khơi màu buồn
thẩn thờ chữ nhuốm bâng khuâng
ý len lỏi mộng gây vần  mơ đêm

Thơ như tiếng hát muôn chim
vừa hừng đông nở đã niềm nỡ ca
lời vui lan tỏa ngân xa 
ý tình hòa điệu tạo tha thiết đời

Thơ như sóng vỗ xa gần
triền miên lóng lánh hợp âm biển trời
chữ bay lã lướt tuyệt vời
rủ rê lời ý tình đời hân hoan 

Nếu thay Em vào chữ Thơ
nghe trường thiên khúc vọng bờ hạnh tâm
mãi còn hương sắc dư âm 
dẫu đời luân chuyển thăng trầm ngẫu nhiên 

Lòng vui nhờ nhạc thơ say
lãng quên phiền tạp chuyển xoay quanh đời
ngõ vào Thu đẹp tuyệt vời
nhạc thơ giao phối đồng thời hoan ca 

Cao Nguyên 

Đêm Trung Thu

 


Đêm Trung Thu

Tháng Tám nhớ Rằm Trung Thu xa trong vằng vặc tít mù xuân em nhớ xưa Phố rợp Hoa Đèn chân chen, tay vẫy - chê khen bạn mình
Đèn mày xấu. Đèn tao xinh chòng qua ghẹo lại cái tình trẻ con chia nhau miếng bánh thơm ngon miệng cười ha hả vun tròn tuổi mơ
Anh còn nhớ mấy câu thơ em viết từ dạo ngẩn ngơ vì tình: " đêm nay Trăng đẹp. Trăng xinh Chị Hằng, Chú Cuội - phải mình không anh? "
Vậy mà đã mấy mươi năm Cuội - Hằng xa cách, tình thành chiêm bao dõi em theo một ánh sao tim còn rung nhịp ra vào tuổi thơ
Đêm Trung Thu - anh vẫn chờ em về trẩy hội giữa Thơ và Đèn Hằng ơi! Cuội vẫn nhớ em ngọn đèn xưa ấy sáng lên rồi nè !
Cao Nguyên

Bão Cuồng

 Bão Cuồng

người ơi! đốt lửa giùm em
cho tan đói lạnh qua đêm bão cuồng
lũ dồn, sóng quặn, xoáy nguồn
xé rừng, toạc đất, vỡ cồn lúa khoai
quê ta nghèo đói luân hồi
mãi râm ran khóc rối bời ruột gan
năm nào bão chẳng dập ngang
còn đay nghiến gió cho oan nghiệt tràn
mẹ ôm cái bóng ru giòn
thân con nước cuộn hồn còn quẩn quanh
xót đời cha níu mái tranh
đã tan hoang vỡ tanh banh cột kèo
tội em náu giữa quê nghèo
đời qua đếm tuổi trên điều rủi may
chưa về buồn đã quắt quay
gặp em nước mắt chắc đầy ngợp tim
chỉ đành đốt lửa giùm em
xua tan đói lạnh qua đêm bão cuồng
ngủ đi em nhé, ngủ ngon
đừng kinh hãi mẹ ru giòn bóng con!
Cao Nguyên

Bão Cuồng


Bão Cuồng 

Thơ: Cao Nguyên

Nhạc và trình bày:  Đình Đại

Video: Vọng Ngày Xanh

Nhạc Sĩ Hiếu Anh


Nhạc sĩ Hiếu Anh 

Khởi đầu, tôi nhận ra anh Hiếu Anh viết nhạc trên trang web . Sau những lần nhắn tin, Email, vào mỗi cuối tuần; Hoặc cách vài tuần 1 lần, tôi và anh Hiếu Anh thủ thỉ với nhau qua điện thoại về đủ thứ chuyện ngày xưa, từ hồi chúng tôi còn "luận kiếm" ở Thủ Đức của 40 năm trước, đến thời "hành hiệp giang hồ" ở Pleiku. 

Mặc dù Hiếu Anh chỉ ở Pleiku bằng 1/3 thời gian của tôi ở đó. Anh Hiếu Anh theo ngành Quân Nhạc sau khi rời Thủ Đức, vì vậy mà chúng tôi ít khi gặp nhau, thậm chí khi anh dạy nhạc ở trường Thiếu Sinh Quân và Trường Trung Học Minh Đức. Tôi thì tay bút, tay gươm đây đó lung tung, cho đến lúc rã đàn, đứa lên non, đứa xuống biển theo sấm truyền của thuở Mẹ Âu Cơ. Từ ấy, không ai biết về ai nữa, cho đến lúc gặp nhau trên xứ ảo giữa trời. 

Thật tình mà nói, cám ơn trinhnu.net đã cho tôi cái cơ duyên gặp lại những "cố nhân". Mỗi lần trò chuyện và phiếm luận về thơ nhạc, chúng tôi tâm đắc về một chữ "Tình" xuyên suốt qua Thơ và Nhạc. Thỉnh thoảng chúng tôi gởi cho nhau vài sáng tác mới, tôi đọc thơ và anh hát cho tôi nghe. 

Trong sáng tác nhạc, anh Hiếu Anh rất cẩn trọng về nguyên tác bài thơ do anh phổ nhạc. Những chỗ cần thay đổi lời thơ cho hòa hợp với tiết tấu nhạc, anh đều hỏi ý tác giả bài thơ. Về cái hứng sáng tác thì anh gọi là "bất chợt". Có khi mơ màng sắp ngủ thì anh bật dậy, vào bàn viết một đoạn hay cả bản nhạc mà quên cả thời gian. Điều đáng nói là tấm lòng của anh Hiếu Anh với bạn bè và những-đứa-em-thơ-nhạc thật nhiệt tình và hết mực thương mến. Ai đã từng có duyên với nhạc sĩ Hiếu Anh trong Thơ và Nhạc chắc đều cảm thấy như vậy. 

Giữa tháng 10 năm 2005, anh Hiếu Anh gởi cho tôi CD nhạc "Ngày Tháng Cô Đơn", anh nói là vừa thu âm xong, chưa phát hành. Vì anh cũng muốn anh Vũ Hối vẽ lại cái hình bìa của CD. Rồi mới đây, tôi gợi ý anh phổ nhạc cho một số anh em bạn thơ cùng khóa 22 Thủ Đức để làm kỷ niệm một thời có nhau. Anh nói với tôi là trên bàn của anh có mấy chục tập thơ của bạn chưa đọc hết để chọn bài phổ nhạc, nhưng sẽ ưu tiên cho "Bọn Mình"(*). Bao nhiêu việc còn đợi anh, nhưng tiếc, rất tiếc, anh không thực hiện được ý định đó. 

Anh ra đi, bỏ lại phía sau tất cả những gì anh đang có trong nỗi đam mê thực hiện vì dòng nhạc đang chảy trong anh cho tình người và tình của quê hương. Ngay vào lúc 9 giờ ngày 27 tháng 11 năm 2005, tôi thật sự mất anh. Không, không thể nào. Tôi chỉ mất Hiếu Anh với cái thân xác đã bắt đầu rung chuyển theo thời khí của bốn mùa. Mà Hiếu Anh, ngay cả tiếng cười và giọng nói trong cái nguồn sống tình cảm của anh vẫn còn đó, trong tôi. Như tiếng anh hát trong điện thoại cho tôi nghe một tình khúc về "Em Pleiku" hồi cuối tuần vừa qua. Bài hát gợi tôi nhớ đến những nơi hoang dại rất thơ và nồng nàn rất nhạc của Phố Núi một thời đến, ở và đi. Đi rồi ngoái lại qua tầm nhìn xuyên suốt thời gian trên 3 thập niên, trong không gian 3 chiều thương nhớ đợi. 

Thương ư! Cả áo rách vai và quần thủng đáy, nhưng biết gói gọn trong lòng mình cái duyên dáng hồn nhiên và chất phát của Buôn, Làng. Nhớ ư! Nhớ tất cả những người cùng thời "luận kiếm", trên điêu tàn vẫn khí khái rong ca theo hồn thiêng Sông núi! Đợi ư! Đợi một cuộc trùng phùng cho hết thảy những gì thất lạc trong cơn hồng thủy. 

Hiếu Anh ơi! Nhớ lắm rồi, anh hát nữa đi, đừng ngưng nghỉ: từng lời hát hương quê nhà vực dậy từng dòng thơ tự biết nẩy mầm xanh ươm giữa tháng năm khúc quân hành anh viết! Cám ơn anh, tôi còn đang đi trong khúc quân hành ấy bằng cả tâm và trí nhớ về. Tiềm thức mở ra một cổng thành Pleime (**) cho những tấm lòng hào phóng đi về. Đi cũng lắm, về cũng nhiều. Như anh Kim Tuấn, anh Phạm Huấn... và hôm nay là anh - đang trên đường về với Mẹ. 

Một nốt nhạc ngân lên từ cây đàn thùng thoát trên thinh không âm thanh "Mẹ", có mãnh lực làm ta rối cả nhịp tim và những dòng nước mắt ngỡ đã khô mà vẫn chảy. Thế đấy, Hiếu Anh ơi! Bạn làm tôi choáng ngợp cả hồn, khi Bạn khoát tay, chợp mắt đi, về! 

Cao Nguyên Virginia - 29/11/2005 

---

Thoáng Anh 

(thương nhớ về nhạc sĩ Hiếu Anh) 

mới tuần trước, anh hát trong điện thoại

 cho tôi nghe tình khúc "Em Pleiku" 

nơi hai đứa sống cùng thời rất vội 

trên đỉnh cao, lửa khói trộn sương mù 

thời trộn niềm tin yêu vào ánh thép 

cho lời thơ, ý nhạc sáng hồng lên 

cả những cánh lan rừng, những dòng thác đẹp

cũng nồng nàn những tấu khúc không quên 


mới tuần trước, tôi gợi lời, anh hứa 

sẽ phổ thơ thành nhạc của bọn mình (*) 

những bản chúc thư của tình và lửa 

viết trong chiến tranh, viết giữa hòa bình 


"ngày tháng cô đơn" - mười bốn tình khúc mới(**) 

những bản nhạc cuối cùng anh viết gởi thân thương 

có những thoáng em tình còn vời vợi (***) 

sao thoáng anh, mới đó đã đi rồi? 


đi thanh thoát, Hiếu Anh ơi! đi nhé 

mọi người thân đang hát tiễn đưa anh 

bằng những ca khúc suốt đời anh viết 

cho quê hương và yêu dấu nhiệt thành 

 

trời Kentucky, chiều Đông buồn lệ tuyết 

chuông nguyện cầu vĩnh biệt một tài năng 

khúc thánh ca lời lặng trầm tha thiết 

ru hồn anh yên nghỉ cõi vĩnh hằng! 


Cao Nguyên Virginia - 28/11/2005 

------------- 

(*) "Bọn Mình"- thơ Cao Nguyên 

(**) CD "ngày tháng cô đơn" - 14 tình khúc mới của NS Hiêu Anh 

(***) "Thoáng Em" - thơ Cao Nguyên Hiếu Anh phổ nhạc trong CD "Ngày Tháng Cô Đơn" 

@

Đưa Anh Vào Cõi Mênh Mông 

(biệt khúc tặng Chị Hiếu Anh) 

đưa anh vào cõi mênh mông 

gót tình lướt trên bụi hồng 

lòng em không nguôi bối rối 

anh đi xa rồi, thật không? 


là không, muôn lần là không

nụ hôn anh trao còn nồng 

lời tình còn say đắm đuối 

sao anh vội vàng qua sông? 


chân em đứng giữa bụi hồng 

vẫy chào anh trong hư không 

chiều đông chuông ngân thánh thót 

tuyết rơi tràn lạnh vào hồn! 


anh đi vào cõi mênh mông 

em về trong đêm bụi hồng 

từng bước lòng nghe chới với 

xa anh thật rồi, phải không? 


xa anh thật rồi, phải không? 

là không, vạn lần là không 

hãy như bên sông anh đợi 

chờ em đem lại đóa hồng! 


Cao Nguyên 

@

Nhạc sĩ Hiếu Anh đã ra đi. Nhưng, mãi mãi anh, trong dòng nhạc tình giữa cõi người, qua mọi thời vẫn luôn tồn tại. Mấy trăm tình khúc anh để lại, mọi người đang hát, còn mãi hát cho quên nhọc nhằn, cho yêu thương thường hằng, cho long lanh giữa lòng người những đóa hồng nhân ái không bao giờ phai nhạt, như mặt trời không bao giờ tắt ở phương Đông với hy vọng của niềm tin yêu luôn được thắp sáng trong một thế gian u uẩn trầm buồn! Dòng sông tin yêu của anh mãi chảy trong dòng đời xuyên suốt qua lòng anh, thánh thót rơi trên từng nốt nhạc và chuyển tải qua các giọng ca tuyệt vời, với những lời thơ nồng nàn gởi đến non sông và lòng người.

Đêm rồi, sau khi đọc qua điện thoại để Hoàng Lan Chi thu âm bài thơ "Thoáng Anh" cho chương trình phát thanh Thơ Nhạc của nhạc sĩ Hiếu Anh trên Radio Hải Ngoại ở Washington DC. Cao Nguyên muốn gởi lời chân thành cám ơn đến tất cả các anh chị em thân hữu của Cao Nguyên, qua sự đồng cảm sâu sắc về nỗi buồn của một người bạn mất một người bạn. Đã gởi đến Cao Nguyên những lời chia buồn, như thể Cao Nguyên là một người anh em ruột thịt với nhạc sĩ Hiếu Anh. 

Chia buồn với một người bạn mất một người bạn, có thể là câu thơ hay nhất được diễn đạt qua tấm lòng mỗi người khi nghĩ đến nhau. Dòng truyền cảm này là một tình khúc tuyệt vời luân lưu chảy ấm nồng trong những trái tim luôn rung động với tình Đất và Người mình đã cưu mang. Lời thơ của các thi hữu thân quen là những bản tình ca vút bay lên không trung chuyển vào lòng người bằng những giọng ca truyền cảm khắp năm châu. 

Di sản Thơ Nhạc của nhạc sĩ Hiếu Anh mãi mãi luân lưu và thẩm thấu trong hôm nay và ngày mai. 

Cao Nguyên Virginia - 12/2005 


Xuân Thơ

 Xuân Thơ

Bên này bờ đại dương nhìn về quê hương vào mỗi cuối Đông lòng cứ nôn nao. Mùa Xuân Bên Ấy thế nào hỡi em?
gọi em môi hồng của nắng
viết lời tình khúc vào Xuân
Nỗi háo hức của tôi mong một chuyển mùa từ Đông vào Xuân có nắng ấm, hoa tươi với tình đời nhân ái. Chứ không phải trong tâm trạng người lữ khách đi Tìm Lại Mùa Xuân trong khu rừng phong trụi lá nơi vùng Đông Bắc Mỹ buổi tàn Đông với nỗi băn khoăn:
có gì vui trên bước lưu vong
có gì vui trên miền đất lạ
có gì vui trong Tết xa nhà
có gì vui bạn bè trôi nổi
có gì vui trong men rượu cay!
Đã Tháng Chạp ta, cây trong rừng phong vẫn khẳng khiu, cành trơ trong gió xoáy, chưa thấy mầm nào chớm nẩy chồi xanh.
Sương vây trắng quanh ngọn nắng đầu ngày, mà cũng đủ lóe lên tia sáng tin yêu và hy vọng.
Niềm hy vọng Em Mãi Là Mùa Xuân trên Thảo Nguyên xanh với những cụm hoa dã quỳ vàng mượt, cuốn hút thơ tôi vào mộng đời xanh. Thơ xoãi bước thong dong từ cao nguyên về duyên hải để ngắm những hạt pha lê cát bám bờ vai nâu thấm mặn trùng dương. Thơ tiếp bước về phố thị tìm hương hoàng lan thoang thoảng trên làn tóc mịn. Bằng ấy dáng xưa đơm mùa Xuân tuổi ngọc. Nhưng:
nắng lên mà rét chưa buông
nên hoa chậm mở cánh vườn Xuân em!
Chiều cuối năm, mở cửa ra hiên cầm chai rượu hồng bám đầy tuyết trắng, tôi lại thèm uống giọt nắng xưa vào mùa phượng trỗ. Uống ngụm rượu lạnh thơm mùi dâu chín, đâu đủ độ say sao lòng chao nghiêng trong mùa Đông băng giá xứ người! Tạo nên ảo giác một cuộc hẹn tương phùng cùng em trên vùng đất hứa:
mai em nhé mình về nơi ấy
anh ươm thơ trên môi em ngoan
nghe khúc khích tiếng cười trẻ dại
nũng nịu em bay theo diều hồng
em có thấy một dòng sông mới
dâng phù sa vào gốc mạ thơm
trên cánh đồng anh vừa nghĩ tới
không hề lưu dấu vết căm hờn !
Khuấy trộn mùa quanh cho trí lẫn vào tiềm thức, bật lên nỗi nhớ da vàng bọc huyết thống Văn Lang. Quấn quít dòng thơ chảy ngược từ tâm thức tràn lên ngõ mắt găm chữ vào từng bước lưu vong. Từng bước xoãi dài từ quê nội ra quan ngoại, gói ghém theo nỗi nhớ ngút ngàn về phố chợ quê tôi mùa Tết ngày xưa.
Nhớ từng gánh hàng hoa trong phiên chợ sớm, nhớ từng màu mứt và trái cây tươi khoe sắc dưới lung linh ánh nến trên bàn thờ Tổ Tiên. Nhớ cả mùi hương trầm và khói pháo từ nhà ra ngõ của làng, của phố, của một quê hương nặng nghĩa ân tình.
về thôi, Tết đã đến rồi
Mẹ chờ đun lửa canh nồi bánh chưng
Cha chờ rót chén rượu mừng
đêm chờ ngày mới núi rừng rộ hoa
về thôi, ừ nhỉ, về đi
để xem Hồng Lĩnh, Ba Vì còn không
Cao Nguyên còn bạt ngàn thông
Miền Tây còn những tấm lòng rất Thơ
Sự rủ rê mơn trớn hồn thơ từ háo hức đến nghẹn ngào. Ôi ngàn thông xưa nơi cao nguyên đang hóa đá. Hồng Lĩnh, Ba Vì nay đã rêu hoang! Nên mãi Thơ chờ Xuân nở hừng đông trên mặt đất để được:
uống no một bữa khát khao
nước nguồn sông Mẹ ngọt trào đáy tim
nghe không em! triệu lời chim
reo vui tấu khúc Bình Yên Lạc Hồng!
Những thân thương chỉ còn trong luyến nhớ, bởi cánh tay trần không thể chạm tới dấu yêu xưa. Đành dùng cánh tay thơ vói qua hoài niệm để chạm mùa Xuân. Chạm vào mạch đất quê mình đã khuất xa từ thuở lưu vong sau cuộc đổi đời, để thoát khỏi những đòn thù hung hiểm của bạo lực. Những đòn thù đập nát tình người, vùi chôn phẩm giá. Tàn phá cả một nền văn hóa Việt Nam vốn được xây trên nền tảng lễ giáo và nhân nghĩa!
Nỗi khắc khoải nhớ thương Quê Mẹ đối với người lưu
vong, quật xuống dòng thơ những vết hằn u uẩn! Cho dẫu tôi đã chọn hướng nhân bản cho chữ nghĩa bước đi, đau thương và chua xót vẫn ẩn sau mặt nổi của Thơ. Viết từ quán triệt mà đọc như mặc niệm ngôn từ. Cánh thơ rũ xuống ngấm vào mạch đời những trầm khúc đau lòng. May còn chút hương thơ tỏa trong gió viễn phương nối nhịp tình người giữa hai bờ Đông Tây tạo nên nét sử thi làm quà giỗ Tết:
mùa Tết mà rưng cay khoé mắt
phải anh vừa nhắc chuyện Mậu Thân
Huế chít khăn sô buồn thấm đất
mưa phùn phủ trắng mộ đời hoang !
Để Thơ không lịm chết khi mùa Xuân hoài vọng chưa về. Tôi phải nhờ dáng thơ làm cứu cánh, giúp tôi đi nhẹ hẫng bước đời trên hành trình tìm lại mùa Xuân Văn Lang của giòng giống Lạc Hồng.
Thơ không chết vì Xuân còn sống mãi
Đời lại vui từ ấy có Xuân Thơ!
Cao Nguyên
Bắc Mỹ cuối Đông 2011
@

Thư Viện

Thơ Nhạc Cao Nguyên

  Thơ Nhạc Cao Nguyên   Thơ và Nhạc Khi tiếng động của không gian và thời gian giao phối thành giọt nước thơ nhạc rơi chạm vào bất cứ một lặ...