Thứ Ba, 31 tháng 10, 2023

TÂM THƠ

 TÂM THƠ


có bữa em đã bảo anh
hợp hôn chữ nghĩa để thành nhà thơ
gieo câu không đợi chờ giờ
ý lời thoáng hiện thoát mơ như tình
ngữ ngôn phù thủy hoá hình
chui qua tâm thức để nhìn hư không
nuôi đời bằng hạt ngụ ngôn
vỗ thân cho lớn bằng hồn ca dao
thương quê sữa trộn máu đào
yêu người đất đỏ gánh màu mạ xanh
cám ơn Tâm ở trong anh
nhắc chừng huyết thống khỏi quanh quẩn tìm.
Cao Nguyên

Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2023

Thành Phố Mẹ

 Thành Phố Mẹ 



Cali có Little Sài Gòn 
Paris có Sài Gòn Phố không em? 
mà dẫu có một Sài Gòn ở đó 
cũng chỉ là thành phố mượn tên 

để mỗi lần gọi lên là nhớ 
Sài Gòn - thành phố Mẹ phía bên kia 
(bên tuổi trẻ đã buồn chia máu lệ 
bên niềm vui chỉ để kể người nghe 

vui như lá me bay trong chiều mưa tháng Hạ 
có phượng hồng cài mái tóc yêu thương!) 
ôi nỗi nhớ viết sao vừa giấy mực 
khi tim ta thổn thức nhớ Sài Gòn! 

Chừ em bước trên một thành phố mới 
có những con đường mang tiếng nói Việt Nam 
(những con đường cũng chỉ là khuôn mặt 
tình những con đường ở trên đỉnh hồn ta!) 

Em hãy nhớ, thành phố mình đang sống 
cũng chỉ là một góc cuộc đời qua 
ngày luyến nhớ Paris, Cali, Newyork 
có bằng đêm em khóc nhớ Sài Gòn? 

thành phố Mẹ chúng ta bên kia biển 
những con đường Nguyễn Huệ, Hùng Vương 
những tên gọi Bạch Đằng, Bến Nghé... 
giữa đời ta là cả một trời thương! 

Sài Gòn đó, Sài Gòn bên kia biển 
không phải một thời, mà mãi ngàn đời 
trong tim người, Hòn Ngọc Viễn Đông 
trong Việt Nam, Sài Gòn bất diệt! 

Cao Nguyên 


Mother city 

Cali has a Little Saigon 
Does Paris have a Saigon Town, darling? 
Even if it has a Saigon there 
It’s just a name borrowed 

Anytime the name is called, I remember 
Saigon- the Mother city over the sea 
(where the youth once shared blood and tears 
where the joys were just told for listeners) 

Being happy like tamarind leaves on summer rainy afternoons 
when flamboyant flowers fell over the hair of my beloved 
I can’t tell my nostalgia in words 
once I have given my heart to Saigon! 

Now you’re walking the streets of a new city 
where you can hear the people speak Vietnamese 
(but those streets are just the strange faces; 
the beloved ones are in the profound of your soul!) 

Remember the city where you are residing 
Is just a place of your temporary life 
How you miss Paris, Cali, New York by day 
Is never as much as how you miss Saigon night time? 

Our Mother city is over the sea 
The streets called Nguyễn Huệ,Hùng Vương 
The names of Bạch Đằng, Bến Nghé… 
In this life they are all our love! 

It’s Saigon, Saigon over the sea 
Not a time but a thousand year time 
In our heart, the pearl of the Far East 
In Vietnam, an everlasting city! 

Nguyễn Hữu Thời 
---
Thành Phố Mẹ . thơ Cao Nguyên . nhạc Dzuy Lynh

Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2023

GOM LÁ THU TÀN

 GOM LÁ THU TÀN




thu tàn gom nhóm lá khô

nghe giòn tan vỡ từng mô phiến gầy
chừng như gió cũng buồn lây
rong lên một thoáng cho đầy lòng rưng
gom nhanh, sao lại ngập ngừng
còn gì vỡ giữa tận cùng nữa đâu
phải vàng, lá đã vàng mau
biết rơi, lá cũng rơi sâu cuối mùa
mai vườn hồng vạt nắng xưa
cành ươm lá biếc hợp vừa ý xuân
thu đi quá độ ngập ngừng
nên đông chừ đã nhắc chừng tuyết rơi
mới thôi mây đã xám trời
lời chưa dứt vọng mà người đã xa
rùng mình, gió cuốn lá qua
lòng gom vén được bóng tà huy sương!
Cao Nguyên
---
Nghe diễn ngâm

Thứ Năm, 26 tháng 10, 2023

Sử Ca Phù Đổng

Sử Ca Phù Đổng 

Đình Đại phổ thơ Cao Nguyên 

Phù Đổng

Đỉnh trời đông vừa rực ánh dương hồng

đỉnh trời đông vừa rực sáng hùng tâm
Kìa ngựa hí vang trời
Theo trống chiêng lồng lộng
mở trang sử thuở xưa người Phù Đổng
đỉnh trời Nam vừa rực ánh dương hồng
đỉnh trời Nam vừa rực sáng hùng tâm
kìa ngựa sắt phi nhanh
đường roi thép kinh hồn
từng cụm tre rào rào diệt quân Ân
Ngựa hùng về tung vó lướt,
lướt bay trên khắp thôn làng Văn Lang
đem bình an và no ấm về cho giống Lạc Hồng
cho trống đồng lại vang rền đầu non

Kìa chiến mã in bóng trên nền trời đỏ hồng
tỏa hào khí ngàn năm dân nam kiên cường
Như ngàn xưa Phù Đổng,
giận giặc tràn non sông
thoắt vươn vai, cầm roi sắt đánh tan quân thù!
Cao Nguyên

 

Thứ Bảy, 14 tháng 10, 2023

Thơ và Em

 Thơ và Em



Thơ như vạt nắng chân trời
vừa hoàng hôn xuống mây khơi màu buồn
thẩn thờ chữ nhuốm bâng khuâng
ý len lỏi mộng gây vần mơ đêm
Thơ như tiếng hát muôn chim
vừa hừng đông nở đã niềm nỡ ca
lời vui lan tỏa ngân xa
ý tình hòa điệu tạo tha thiết đời
Thơ như sóng vỗ xa gần
triền miên lóng lánh hợp âm biển trời
chữ bay lã lướt tuyệt vời
rủ rê lời ý tình đời hân hoan
Nếu thay Em vào chữ Thơ
nghe trường thiên khúc vọng bờ hạnh tâm
mãi còn hương sắc dư âm
dẫu đời luân chuyển thăng trầm ngẫu nhiên
Lòng vui nhờ nhạc thơ say
lãng quên phiền tạp chuyển xoay quanh đời
ngõ vào Thu đẹp tuyệt vời
nhạc thơ giao phối đồng thời hoan ca
Cao Nguyên

Thứ Sáu, 13 tháng 10, 2023

Cá Cược

 Cá Cược



Anh cắn thời gian vụn từng hạt nhỏ
em phả nồng hơi làm gió cuốn bay
còn lóng lánh những giọt tình trên cỏ
sao môi thơ không uống để lòng say
Hạnh phúc biết trêu sao tình chẳng cợt
sá gì em những hao hớt mai này
đời chẳng qua chỉ như trò cá cược
có hay không đều trông cậy rủi may
Không sợ mất nghĩa là mình có được
dẫu mong manh sau trước vẫn như mây
chân sợ hẫng tim dìu nhau mà bước
nhẹ như tơ trò cá cược mai này
Chỉ thế thôi cũng đầy cơn mê hoặc
ý giữ lời cho chặt đủ rồi em
cứ gom hết thời gian anh nhả hạt
hơi nồng em phả ngát mộng tràn đêm !
Cao Nguyên

Thứ Ba, 10 tháng 10, 2023

Ân Tình Thơ Nhạc

 Ân Tình Thơ Nhạc

Có thể, Bạn đã gặp Cao Nguyên từ nửa thế kỷ trước trong Cổ Thành Pleime, hoặc trên một góc rừng già của cao nguyên Lâm Viên, trên một bến sông của miền duyên hải Trung Phần Việt Nam.
Nhưng thời gian và nơi chốn có gì quan trọng?
Tôi chỉ muốn không nhắc mà vẫn nhớ những mùa Trăng xao xuyến lòng người, những ngọn lửa đốt đời thành tro bụi, những ân tình mãi đuối mắt nhìn theo, những rung cảm tận cùng của nồng nàn và cay đắng!
Từ chỗ Có rồi Không, Không rồi lại Có của những mối Ân Tình sống mãi ôm, chết không chịu bỏ. Dẫu đó là Hạnh Ngộ của vòng tay ôm, của lời chạm mặt... Hay chỉ như tiếng vọng của Tri Âm từ một Cõi Ảo của Net nhắn gọi nhau qua âm sắc của ngôn từ... Tất cả đều nhiệt thành và nồng ấm, có thể làm tan mùa tuyết lạnh trên vùng đất tạm dung cho cái Vóc Trần. Làm rực nóng lên những tâm hồn chỉ biết thích nghi trong môi trường Tình Yêu và Khát Vọng sống vì Người và Quê Hương.
Net chỉ là phương tiện chuyển đạt, Cao Nguyên mới là cái tên mà những người bao năm cũ đã gọi, bây giờ biết Nó vẫn còn đây. Vẫn còn cái nhiệt huyết của một bóng người đứng bên Thác Mơ của những hoàng hôn, ngậm trên môi những lời du ca, thèm được ngân lên trên nền trời khát vọng vô biên hào phóng tình người.
Trên hành trình Thơ, những con chữ cứ ngẫu hứng đi theo. Người điều khiển con chữ đôi khi nhìn lại, đã có lúc ngạc nhiên về chữ nghĩa của chính mình.
Chân Thành – Lãng Mạn
Với duy nhất một điều là sợi chỉ Tình đi xuyên suốt qua dòng nghĩ, ý chuyển thành lời cho mỗi gởi gấm ân tình giữa Người và Người, giữa Người với Quê Hương, Nguồn Cội .
Đôi khi cũng bất ngờ, từ một Tin Nhắn hay từ một Email do Bằng Hữu gửi đến với vài dòng cảm nhận về thơ của mình. Thật sự đã làm Cao Nguyên cảm động với thịnh tình mà bằng hữu và anh chị em khắp nơi ưu ái tặng cho sau khi ghé mắt vào dòng thơ ấy.
Những lời nhắn gửi này là những dấu ấn khó quên đối với tác giả.
Nhân đây cũng xin chân thành cảm ơn những bạn thơ yêu thích thơ Cao Nguyên, đã chọn và tải một số thơ lên các diễn đàn online.
Khi lời thơ chạm vào sự cảm nhận của người nhạc sĩ, từng con chữ tạo nên nốt nhạc và được người ca sĩ ngân lên trên cung bậc thanh thoát tỏa âm là những nhịp tim đồng cảm thơ nhạc tri ân .
Chân thành gửi lời tri ân đến các nhạc sĩ và ca sĩ đã tặng những món quà văn nghệ tuyệt vời trong suốt hành trình thơ nhạc .
Trân trọng,
Cao Nguyên
@

Tưởng nhớ nhạc sĩ Nguyễn Hữu Tân 

Kỷ niệm thơ nhạc bao năm
Vẫn còn âm điệu ngân tràm trong tim 
Từ duyên Thơ kết tình vào Nhạc. Hơn mười năm về trước, tôi và anh Nguyễn Hữu Tân quen nhau trên trang trinhnu.net, qua cảm nhận bài thơ "Về Nguồn" anh đã phổ nhạc và hát tặng tôi:

Về Nguồn: 

Rủ em trẩy bước về nguồn
hong lên đỏ rực rượu nồng tình quê
cầu tre rung nhịp đi về
võng khuya kẽo kẹt vỗ về đời con
Thời gian ủ chín tuổi buồn
ụ rơm gốc rạ thả hồn vịn tay
sông tình ngửi vị trầu cay
giục em ửng má nhớ ngày hợp hôn
Vai ngoan quang gánh bào mòn
trên da còn ửng vết bồng cháu con
bến xưa giặt áo đá mòn
đèn dầu đỏ ngọn nhà còn đợi ai
Duyên em thắm vạt áo dài
thương con mắt ngắm nhớ hoài tháng năm
ghẹo em giữa hội trăng rằm
tơ hồng chín nụ trăm năm chúng mình
Vẫn là Nước đẹp Non xinh
cho quay quắt nhớ bóng hình Việt Nam
tặng em tình khúc tơ tằm
ươm thân óng ả con Rồng cháu Tiên !
Cao Nguyên
--- 
Phổ nhạc và trình bày: Nhạc Sĩ Nguyễn Hữu Tân
Những món quà văn nghệ anh gửi tặng tôi vẫn còn trên trang FaceBook của anh, càng cảm nhận sâu lắng hơn về mối Ân Tình Thơ Nhạc khi nhận tin anh đã rời cõi tạm. 
Ru Em
Nếu Thơ anh đã vào em
hãy ôm đêm ngủ cho yên giấc nồng
kê đầu lên gối tịnh không
cho hương tình nhẹ xuôi dòng thản nhiên
Ngủ đi em - giấc ngoan hiền
nhẹ buông nhịp thở vào miền vô ưu
thơ anh vui dẫu không nhiều
thương yêu cũng đủ nuông chìu tâm em
Ý lời nhật nguyệt vô biên
thơ buông tơ chạm giấc em tuyệt vời
hạc hồng gieo nhạc lưng trời
anh nghiêng trăng mộng rót lời ru em
À ơi ! em ngủ bình yên
thơ anh đang chảy trong tim ấm nồng !
Cao Nguyên 


Chủ Nhật, 8 tháng 10, 2023

Sài Gòn Niềm Nhớ

 Sài Gòn Niềm Nhớ

Sài Gòn ơi! thương quá tiếng Em, Anh
biết dỗ ngọt suốt bốn mùa hoa, trái
áo dài Mẹ, em vẫn còn giữ mãi
từng đường thêu dấu ái vẫn còn xinh ...
Chân dung Sài Gòn, chân dung Áo Dài. Đẹp tuyệt vời, đẹp cả dáng và hồn. Hồn của trái tim Việt Nam trong biểu tượng Sài Gòn và chiếc Áo Dài.
Nếu thuở ươm thơ vào đường tình, không có sức mê hoặc của tà áo dài, chưa chắc nét duyên Em hiện trên thực thể, chưa chắc mái tóc huyền Em dự lễ đăng quang trong ánh mắt thơ.
Áo dài trắng, mái tóc đen . Đã làm nên một tuyệt tác ảnh đủ sức cảm rung từng con chữ trên cung bậc thơ ca. Vì thế mà tôi đã theo Áo Dài suốt bốn mùa với sắc màu thay đổi. Trắng: trinh nguyên, Tím: nhớ thương, Vàng: đam mê, Hồng: kiêu hãnh, Xanh: lãng mạn …
Sài Gòn, Em và chiếc áo dài đều trong trái tim tôi. Luôn trong tầm nhớ thật gần, tưởng chừng chỉ vói tay là chạm được. Thật là thèm chạm vào hơi thở của mưa nắng Sài Gòn:
Sài Gòn nắng chảy tràn đêm
đường mê sảng nóng, Phố thèm giọng ca
tiếc mùa luân vũ biệt xa
gót sen rướm máu trượt qua nguyện cầu ...
Thèm được nghe nhịp tim Em rung sau làn lụa nõn, để vào khuya thơ cất giọng ru mơ:
Sài Gòn ru em
khúc tình tháng hạ
bóng cũ bên hiên
buồn nghiêng hoá đá ...
Ơi Sài Gòn! Ơi Áo Dài! Tiếng gọi trầm lắng trong mạch triều âm vỗ hai bờ Đông – Tây biển Thái Bình xanh thẩm. Điều kỳ diệu là thời gian không làm phai nhạt màu sắc của ký ức. Vẫn mãi nhớ ngày mới quen Em nơi bờ sông Quê Nội, nhìn qua gương nước lấp lánh màu sen hồng trên nền áo lụa xanh.
Trời, nước, hoa và áo dài cùng một game màu thanh nhã. Từ đó mỗi lần cùng Em dạo trên những quãng đường chiều, tôi thích Em mặc áo dài màu xanh của biển. Nét tương phản giữa ánh hoàng hôn với màu xanh lung lình sóng biển, đẹp vô cùng.
Nắng vàng tạo nên những gợn sóng hừng hực đam mê lăn tăn trên tà áo biển xanh. Không còn là màu ẩn dụ, mà là màu thơ, màu của trí tưởng phát họa nên sắc thái hài hòa giữa sự khắc chế của sinh tồn:
ôi tôi đi giữa bồi hồi
một khung trời nhớ đã đời giữa tâm
như người tình cũ bao năm
tưởng như biệt giữa thăng trầm, còn vương
Sài gòn - nghe gọi mà thương
Duy Tân, Nguyễn Huệ - con đường dư âm ...
Sài Gòn đâu đó trong tiếng gọi - Hôm qua, mới đó, tức thời... Nghe gọi từ phone, từ Radio, từ TV, từ nơi những con phố có người Việt lưu vong! Gọi như nỗi niềm thương nhớ, gọi như một sự khắc khoải trên dấu ấn của một phận người bị tách ra khỏi quê hương mình:
Bẵng thật lâu hơn phần tư thế kỷ
sống ở đâu cũng nghĩ đến Sài Gòn
thế mới biết tấm lòng người viễn xứ
còn thiết tha lời guốc mộc âm vang
...
Sài Gòn đâu đó trong tiếng gọi
nên mãi chờ về lại lối xưa quen
nhìn áo lụa vàng, nghe lời guốc mộc
đẹp như thơ theo dòng nghĩ vào đêm!
Có ai xa thành phố đó mà chưa một lần gọi nhớ Sài Gòn, của một thời Hòn Ngọc Viễn Đông:
Sài Gòn đó, Sài Gòn bên kia biển
không phải một thời, mà mãi ngàn đời
trong tim người, Hòn Ngọc Viễn Đông
trong Việt Nam, Sài Gòn bất diệt!
Thương vô cùng tiếng gọi Sài Gòn. Nhớ vô cùng tà áo dài một thuở đùa vui cùng hoa phượng đỏ, hay trong lất phất mưa rũ lá me bay trong chiều Thu cũ ,
Người Sài Gòn xa Sài Gòn mà không vương lụy tình xưa mới là chuyện lạ. Cho dẫu Sài Gòn bất chợt nắng mưa, như có nắng chảy tràn đêm, có mưa trút nước bên hiên nắng hồng. Đẹp và lãng mạn quá chừng.


Viết Trong Mưa
về thăm Sài Gòn giữa mưa tháng sáu
gió quất ngang, im bặt tiếng ve sầu
ghé hiên cũ tìm tuổi đời yêu dấu
bờ vai xưa, tóc sũng nước về đâu
xe ngược dốc, qua cầu Trương Minh Giảng
tay chạm hờ vạt áo bám yên sau
tiếng mưa rõ mà lời trao rất lặng
môi lạnh run, sao chẳng giục đi mau
nhưng chậm thế nào, vẫn về đến ngõ
đến khúc đời quanh, mình bỏ lạc nhau
giờ tìm lại căn nhà xưa, mái đỏ
lặng lẽ nhìn khung cửa, hỏi người đâu
thời gian nín và không gian im lắng
phố cũ đây, chân lạ lẫm đường xưa
từ giã Sài Gòn, mang theo tiếng hát
từ lời thơ buồn, tháng sáu viết trong mưa !
Cao Nguyên

Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2023

CLB Tình Nghệ Sĩ Phỏng vấn Văn Thi Sĩ Cao Nguyên

CLB Tình Nghệ Sĩ Phỏng vấn Văn Thi Sĩ Cao Nguyên

Mời quý vị và các bạn xem CLB Tình Nghệ Sĩ Talk Show số 323 do Cao Minh Hưng thực hiện trên Đài IBC-TV: Phỏng vấn Văn Thi Sĩ Cao Nguyên, Hội trưởng đại diện CLB Tình Nghệ Sĩ ở Washington D.C.
Part 1:



Thứ Năm, 5 tháng 10, 2023

Mình Ơi


Mình Ơi
Mình ơi! đã ngủ chưa mình
nếu chưa, cùng với anh nhìn Sông Trăng
Sông như một dải lụa xanh
gió xao mặt nước, sóng long lanh vàng
nhìn Sông, Sông đã tràn Trăng
từng li ti sóng rực vàng cuộn dâng
giả như anh thực là Trăng
và em Sông ấy, chắc lòng nhẹ tênh
Không cần nhớ, chẳng cần quên
giữa chu kỳ hẹn trong mênh mông tình
bềnh bồng thoáng giấc phiêu linh
chợt bừng mắt đã thấy mình giữa không
Thủy chung còn lại tấm lòng
như trăng trong nước - một dòng hạnh nguyên
chỉ cần sóng gió tịnh yên
tâm ta thanh thản dạo phiên khúc tình
Thôi đi ngủ nhé, ơi Mình
đêm mai, Sông vẫn giữa tình tự Trăng
là còn duyên ấy trăm năm
cho anh còn mãi gọi thầm: Mình ơi!
Cao Nguyên
@
Phổ Nhạc: Như Ngọc Hoa
Hòa Âm: Cao Ngọc Dung
Ca Sĩ: Diệu Hiền

---
Mình Ơi - Diệu Hiền

Thứ Ba, 3 tháng 10, 2023

Đà Lạt và Tôi

 Đà Lạt và Tôi

Đà Lạt với những hàng cây thông - là biểu tượng suốt đời mãi nhớ
Thông là chất thơ hiện hình của Đà Lạt, là dấu ấn khó quên của những người từ đó ra đi, và của người muốn về thăm nơi đó.
Có những cái rất riêng của Đà Lạt, không thể nhầm lẫn, không thể pha trộn. Tỉ như bạn không thể tìm ở đâu ra cái mùi hăng hắc của nhựa thông trong những đêm Đông hồng lửa.
Cũng như bạn không thể tìm đâu ra cái màu hoang dại mà dễ thương của những khóm Dã Quỳ. Dù rằng ở Đà Lạt, bạn dễ tìm ra đủ mọi loại hoa, từ cao quý như Lan, nồng nàn như Hồng, lãng mạn như Mimosa.
Đến từ một ngắm nhìn thực thể, hay đến từ một cõi nhớ về. Đà Lạt có nét đẹp của những bức tranh quê mịn màng và bình an. Đà Lạt có sự hoàng tráng với những thác nước
luôn tuôn chảy trong ánh sáng rực rỡ của trời chiều. Đà Lạt có sự trầm mặc của những thảo nguyên vùi ngủ dưới sương mù.
Cái Sắc và cái Vẻ của Đà Lạt không ai có thể nói hết. Có chăng là những lời ghi qua nhạc, qua thơ, qua nét cọ, qua máy hình thu nhận được.

Những cái đó còn quá ít ỏi trong một Đà Lạt bộn bề sự giàu có về bản sắc và âm hưởng. Nên đừng ai nói là họ đã trải qua và thấu hiểu nhiều về Đà Lạt.
Tôi chỉ là một khách lãng du, đến Đà Lạt với chút duyên sơ ngộ của mối tình đầu. Tình với người thì tôi không giữ được. Nhưng tình với Đà Lạt thì mãi mãi còn trong tôi. Dẫu
sao thì tôi chưa hề phủ nhận cái nguyên nhân tôi yêu Đà Lạt quá vì ở đó còn thấp thoáng bóng một người:
"...Hồng Phước ơi! Em ở đâu rồi
anh tìm em suốt những ngày trời rạng rỡ
anh tìm em suốt những buổi mù sương
cũng chỉ gặp được em trên ngàn nẻo nhớ..."
Nhưng với bạn thì sao? Dẫu không có ai riêng tư của bạn thấp thoáng ở đó. Vẫn có trong tim bạn một Đà Lạt đáng yêu. Riêng điều này, bạn đã hơn tôi.
Tôi không nhắc đến Đà Lạt như một bố cục. Mà là một tổng thể pha trộn giữa màu sắc, âm thanh và lòng người.
Đến hay đi từ nơi đó, Đà Lạt vẫn còn trong ta những cảm xúc khó quên. Tuy rằng hôm nay Đà Lạt không còn những thứ nguyên xưa. Vị trí những hàng thông trong Thơ và Nhạc gởi về Đà Lạt không còn nhiều nữa.
Có chăng chỉ là lòng hoài niệm về một Đà Lạt xưa.
Cao Nguyên
---
Đà Lạt / Tranh Cao Nguyên



Thứ Hai, 2 tháng 10, 2023

Tưởng Nhớ Vọng Ngày Xanh

 Tưởng Nhớ Vọng Ngày Xanh 

Hòa Bình Thương Đau

Sau 20 năm chiến tranh do cộng sản phát động theo chủ trương "giải phóng miền Nam" với hậu quả gần 2 triệu người chết và sông núi điêu tàn, nhân tâm ly tán.

Trước thảm cảnh ấy, người dân Việt nào không mong muốn hòa bình. Rồi hòa bình cũng đến khi cộng sản miền Bắc cưỡng đoạt miền Nam.
Non sông thống nhất ba miền
nhưng bao oan nghiệt triền miên bạo hành ...

Gần nửa thế kỷ qua, quê hương Việt Nam chịu bao nhiêu đau thương trên mặt đất và trong lòng người. Ai cũng hiểu tất cả tội ác do cộng sản gây ra với mục đích chung quyết là hủy diệt tình dân tộc và đặt Việt Nam vào lộ trình Hán hóa theo thuyết âm mưu của Tàu cộng.
Hòa Bình thương đau đúng như lời nhạc sĩ Vĩnh Điện mở lời cho ca khúc "Hãy Nói Cho Tôi Nghe Chuyện Hòa Bình":
(Ngày hòa bình có những gì?
Có đạn bom, có xe tang? Có bà con, có anh em giết nhau không?)

Xác nhận cùng chiến hữu là 46 năm qua, hòa bình trên quê hương mình vẫn còn nhiều bom đạn, xe tang và anh em giết nhau để thủ lợi, từ phá rừng đến cướp đất. Mức độ tàn ác của Việt cộng luôn thâm độc cả trong chiến tranh và hòa bình.

Cảm nhận hôm nay từ ca khúc " Hãy Nói Tôi Nghe Chuyện Hòa Bình" được nhạc sĩ Vĩnh Điện viết từ năm 1969, thời gian còn trong chiến tranh tại miền Nam. Thời gian thương đau đã nhắc tôi viết bài " Đi Vẽ Hòa Bình":
Đi Vẽ Hòa Bình

đêm qua, em từ đất về
hiển nhiên thân xác ê hề bụi vương
hồn đau, phách đợi thiên đường
kể từ em bỏ chiến trường ra đi

đá buồn, mưa khắc chữ bi
mờ trong xa lắc xanh rì cỏ rêu
tuổi em hồi đó bao nhiêu
chắc như vừa chỉ biết yêu lần đầu

vậy mà đi hút vào sâu
không lời kịp nhắn về đâu, chỗ nào
nền trời vắng một vì sao
lòng người nước mắt rưng đau dọc đời

em về ngồi giữa chơi vơi
uống trăng như thể rượu mời thuở xưa
hỏa châu sáng mấy chưa vừa
còn chong con mắt thắp thừa lòng tin

(rằng ta đi vẽ hòa bình
trên lưng cuộc chiến để tình thăng hoa!)
rừng đang xanh bỗng lửa òa
đất quằn trong lốc, khói nhòa bóng em!

bao nhiêu năm nhân loại tìm
chưa ra bản vẽ hòa bình của em
tấm lưng cuộc chiến còn nguyên
chỉ thêm vết đạn xuyên tim xoắn vào!

Cao Nguyên

HÃY NÓI TÔI NGHE CHUYỆN HÒA BÌNH
(Ca khúc Vĩnh Điện) - Tâm Thư trình bày

---
FB Vọng Ngày Xanh 

Youtube




Chủ Nhật, 1 tháng 10, 2023

Ôm Trăng

 Ôm Trăng



thời ta sống dường như mùa nguyệt tận
nên người chờ một bữa được ôm trăng
biết không thể mà còn nuôi khát vọng
được một lần lịm chết giữa vinh quang
dẫu vinh quang đã là cơn huyễn mộng
người vẫn chờ hóa kiếp cuộc lầm than
như mơ thấy thiên đường trong cuộc sống
giữa khi đời là địa ngục trần gian
từ thuở mơ được làm người-phù-đổng
người đã nhìn sông núi ngập điêu linh
nhưng tiếc nỗi đôi cánh trần quá mỏng
vừa chớm bay, cánh gãy trước bình mình
sau hoàng hôn, tựa mình trong bóng tối
nhìn trăng lên, biết có mặt trong đời
đêm gập mình đau, uống lời hấp hối
thoát ra từ muôn lối bạn đi qua
trong mê sảng mơ ôm trăng mà ngủ
cho hào quang bao phủ xác thân mình
hồn bay thoát qua ngưỡng đời bức tử
quên sau lưng tiếng hú của loài kên
đáng gì đâu, niềm tin như hạt cát
giữa mênh mông sa mạc những hoài nghi
khi lịch sử không có gì để nói
trước trăm nghìn câu hỏi của hồn oan!
Cao Nguyên

Thư Viện

Biển Nhớ

  Biển Nhớ biết em thích biển, anh ra biển tiếc là em đã không cùng đi ngồi nghe sóng thầm thì kể chuyện nhắc buồn vui từ mỗi biến di đàn hả...