Thứ Hai, 18 tháng 7, 2022

Phối Âm

 Phối Âm


Phối Âm là trang thơ đặc biệt, dành để lưu lại những bài thơ qua cảm nhận lời ý của người khác mà thành thơ.
Mỗi câu chữ là mỗi tình ý phối hợp âm điệu chân tình nhất của những tấm lòng trên cung bậc và sắc âm của thi ca.

Phối Âm là kết hợp những vần điệu giao cảm nhiệt tình với chữ nghĩa và tâm ý tri âm của những trái tim thơ.

Phối Âm là một bản giao hưởng mà mỗi tiết tấu ngữ âm ngân lên và lăn trầm theo những cung bậc cảm xúc trên dòng thơ nhân bản.

Phối Âm luân chuyển thông điệp nhân ái trên mọi nẻo đường mà lòng thơ đi qua, gởi lại cho chính mình, cho những con tim khát vọng yêu thương những tình khúc vượt mọi rào cản không gian, thời gian và chính kiến.

Phối Âm luôn mong chờ những giai điệu và tiết tấu qua giao cảm chữ nghĩa của những trái tim thơ hòa chung nhịp đập với bạn mình, với ân tình đời phóng khoáng sưởi ấm lòng nhau.

Cám ơn những nụ cười thơ, rất thơ và thật tuyệt vời trong Phối Âm.

Cao Nguyên.



Tiệc Thơ

vui tiệc thơ mời người say bữa chữ
khởi nâng ly ta uống thử Ngũ Ngôn
hương đượm sắc bừng bừng men lạc thú
ngắm Đường Thi con chữ lại bồn chồn

tiếp ly nhé này Thất Ngôn Tứ Tuyệt
chất trữ tình điểm xuyết mộng phong vân
nồng lửa ái cung hầu nâng Lục Bát
ngất ngây tình khao khát giấc cuồng si

nghiệm thế sự hồ nghi dòng Bát Ngữ
luận ân tình chuốc Tứ Tự giao âm
thật hay ảo cứ chính tâm hành xử
nệ hà chi Cổ Ngữ với Cách Tân

uống nữa nhé cho mềm rân con chữ
chếnh choáng rồi thức ngủ cứ Tự Do
lấy nghĩa khí tri tình mà luận ngữ
ỡm ờ chi cung cách để so đo

nếu vì chữ mà say thì cũng đáng
đời trôi qua thấm thoát đã vạn ngày
bữa tiệc thơ không hẹn chờ năm tháng
thơ còn đầy chữ nghĩa vẫn vờn say 

Cao Nguyên

@

Mời

Rượu này cất tự bao giờ
Mà môi chưa nhấm đã ngà ngà say

Hương trong ly rượu chữ này
Lấy từ trời đất cỏ cây giao h
òa

Thơm như sữa mẹ từ xưa
Có khi phảng phất tuổi vừa chớm xuân
Vị nồng nàn của yêu thương
Nhỏ vào một giọt mật đường ngất ngây

Mời anh nhấp ngụm chữ này
Nghe thơ thú vị gieo đầy một chương
Đường Thi sủi bọt ly tràn
Sóng sông Tương cuộn lá vàng trôi xuôi

Ngụm thơ Đỗ Phủ bồi hồi
Áo bông xơ xác phận đời long đong

Mời anh uống cạn một chung
Tì bà thổn thức chuông đồng vọng ngân

Song ngoài trăng sáng mênh mông
Cúi đầu đẫm lệ vời trông khói nhà
Hồ trường cụng chén người xưa
Bốn phương rượu rót đậm đà tri âm

Chữ xưa sóng sánh trong lòng
Mượn ba giọt rượu ấm lòng với thơ

Đặng Lệ Khánh

@

Thơ Tình

Mời nhau cạn chén thơ tình
Trong thơ có rượu, trong mình có ta

Long lanh trời đất giao hòa
Một thang cổ tự, một toa điệu vần

Rượu pha khờ dại trăm năm
Hơi men lục bát đã nồng ca dao

Mời nhau tâm ý nhiệm màu
Chén đau viễn phố, chén sầu ly hương

Thêm vài giọt lệ chinh nhân
Kiếm cung gẫy nát, tay không chống trời!

Uống đi, thơ rượu ủ lời
Đường thi thăm thẳm vào đôi mắt huyền

Mang trong tim một lời nguyền
Rượu thơ tình sử, vẫn bền sắt son

Mời nhau chén đã say mèm
Ngất ngư tứ tuyệt, bồng bềnh thất ngôn

Từ ngày chia núi, cách sông
Đã đem san sẻ tình thương về người!

Mời chi nữa, bình cạn rồi!
Thơ tình cũng cạn, dòng đời kiệt khô!

Vương Sinh

@

Cạn Ly

Cùng nhau nhấp chén rượu cay
Ngả nghiêng trời đất, mơ say tình người.

Uống đi cho túy lúy đời,
Chén sầu rời rã, men hơi nồng nàn

Tỳ Bà tỏa nhẹ, mênh mang
Lời Đường thi vút lên hàng mây xanh
Chuông chùa cổ tự vang ngân
Vọng lời tứ tuyệt, âm vần thất ngôn

Mẹ ru lục bát vào hồn
Cha ngâm chinh phụ, nghe hờn núi sông,
Hồ trường dậy sóng ngập lòng
Câu thơ tình sử hãy còn âm vang

Thương thân l
 thứ sầu mang
Thương người một kiếp đa đoan với đời.
Uống đi, một chén rượu mời
Nhìn trăng viễn xứ trông vời cố hương

Nỗi đau đầy ắp hồ trường
Tâm tư cô lẻ bước đường chông gai
Quê người lòng vẫn miệt mài
Chờ người tâm huyết, đợi ngày vui chung

Cạn đi, giọt rượu cuối cùng
Chương đời từng chữ vương vương lệ nhòa

H
ồng Vũ Lan Nhi

@

SAY

Lên trăng nắm áo chị Hằng
Thấp cao kim cổ rót tràn núi sông
Gươm đàn, yên ngựa chập chùng
Vó câu thôi đã tận cùng từ đây

Mỹ nhân, danh tướng đọa đầy
Trần gian nốt đoạn tỉnh say hồ cầm

Đứng lên tay vịn càn khôn
B
ước ngang ngửa chấp mưa cuồng, bão điên

Ngóc đầu dốc cạn chén nghiêng
Trời gần, đất nhỏ muộn phiền cỏn con
Vung tay chữ nghĩa vô hồn
Dọc ngang một thủa, tận nguồn tử sinh

Chén đầy ta rót tặng mình
Đáy môi cạn dốc ân tình trăm năm
Quê hương mờ mịt xa xăm
Mặc ta cùng rượu chung phần oan khiên

Mênh mông trời đất đảo điên
Chén vơi, đầy tiếp buồn trên nỗi buồn

Mai sau đời có mỏi mòn
Nhớ ta em khóc trăng luồn áo bay

Lê Hải

Thư Viện

Biển Nhớ

  Biển Nhớ biết em thích biển, anh ra biển tiếc là em đã không cùng đi ngồi nghe sóng thầm thì kể chuyện nhắc buồn vui từ mỗi biến di đàn hả...