Trên Hành Trình Chữ Nghĩa
Viết tiểu thuyết, hay truyện dài... lâm ly, bi đát thì tôi không có khả năng, còn viết về những chuyện tình đời thì có thể được, chỉ sợ không có người chịu xem. Viết trên online thì chắc khỏi mắc cỡ, mạnh dạn phóng bút.
Hôm nay, viết về một người em, có liên quan đến "Chữ Nghĩa" trên hành trình thơ của tôi. Đây chỉ là một cô em kết nghĩa, nhưng rất tận tình về những sai sót của tôi trong quá trình viết thơ, văn. Bởi cô em là một nhà "mô phạm" chính thống về nguyên tắc, thấy có chữ sai, có cái dấu đặt không đúng chỗ thì "chướng mắt không chịu được".
Khi trang Facebook này thành hình, tôi đưa một số bài thơ từ kho Chữ về các tiểu mục thơ, văn của tôi. Thì hình như ngày nào tôi cũng nhận được lời nhắn của cô em. Chẳng hạn như:
- Sao anh không sửa lỗi văn phạm và chánh tả trong các bài viết của anh? Kèm theo lời nhắn là một bài học căn bản về cách viết đúng cho một câu hay một bài thơ, một đoạn văn... Phải dể ý từng dấu phẩy, dấu chấm... Mồi ngắt câu, mỗi ráp đoạn... phải giữ đúng nguyên tắc hành văn, dù là thơ cách tân, hay ngôn ngữ thời thượng.
Tôi cũng biết cái phạm trù văn chương không thể dùng khái niệm để minh họa, mà là sự xác định cho mình một bút pháp dẫu riêng tư, vẫn nằm trong khuôn khổ chung quyết qua sự thẩm định của người đọc với sự đánh giá khách quan về tính thẩm thấu về trình độ văn hóa của người viết.
Nét chững chạc và sự thẳng thắn của cô em đã thuyết phục tôi "xoay chuyển" một thói quen đã thành nếp từ khi biết viết những dòng thơ, văn... theo sở thích của mình. Thế là tôi phải bỏ ra nhiều giờ để rà xét lại tất cả những bài đã viết hoặc post lên trang nhà. Sửa những lỗi thường gặp, nhân tiện, đọc lại những gì mình đã viết do những cảm xúc đột biến chuyển thành thơ mà không có bản thảo. Tôi thường viết trực tiếp trên "net", không thông qua "word shop", viết xong là đưa vào "kho", hay gởi vào các topic của tôi trên các trang web bạn.
Trong quá trình chuyển đổi "phong cách riêng", đôi khi tôi cũng bị "shock" vì cô em không chịu buông tha, khi tôi lấy cái phong cách riêng của tôi ra để bào chữa những khuyết điểm của mình. Với cách bào chữa nào, thì cô ấy vẫn nói: anh ngoan cố, và kiêu ngạo không đúng chỗ...
Mà tính tôi, thì nhiều người đã nhận xét là rất cố chấp và kiêu ngạo... Bây giờ sửa chữa có muộn không? Chắc là không, nếu tôi còn muốn tiếp tục viết. Dẫu là chỉ viết cho tôi và những người thân. Nhưng ít ra tôi cũng đã chọn được hướng đến, để không thấy mình đi trên con đường vô định. Tuy rằng tôi chưa đến được điểm phải đến, vẫn vô cùng cám ơn tấm lòng của cô em đã tận tụy vì thú vui của một người anh.
Cao Nguyên
@
Mời các bạn xem vài đoạn thơ bất chợt trên hành trình chữ nghĩa:
Bất Chợt
bất chợt trong đầu chữ vút ra
chớp mắt chưa đầy một satna
chỉ còn âm vọng trong tâm thức
đủ trỗ lên đời một ngó hoa!
*
áp tai vào ngực trái em
nghe tim thủ thỉ chân duyên thật thà
rộn mừng tâm thất nở hoa
lung linh sóng gợn giữa hằng hà đêm
*
em đâu hay lúm đồng tiền
sau vai em lúc nhìn nghiêng rất tình
muốn chạm tay sợ giật mình
đụng đuôi mắt nguýt sẽ thinh bặt lời!
*
em nghe hoa khóc chưa em
tiếng như trăng chạm lá mềm đọng sương
lời nào tả hết vô thường
ý nào diễn đạt tinh tường vô ngôn!
*
thỏng chân vào vực càn khôn
ưng không - sóng cũng xoáy tròn thế thôi
thản nhiên giữa sức hút đời
may tâm còn thắm tiếng cười thế nhân!
*
Sáng hối hả quảy gánh đời ra chợ
trưa về vui qua khoảng nợ trong ngày
mừng thấy bạn lưu dấu tình quán trọ
hồi bút chơi xem đó có vui lòng ...
Cao Nguyên
***
Mỗi rảnh rổi anh thích đùa với chữ nghĩa, cứ xáo lên, chuyển đổi ý vần là trải chút lòng mình cho bạn ngắm .
Mỗi lần chuyển đổi chữ, điều mình vừa viết có mới hơn . Thêm một game màu mới trên bức tranh đời của chính ta .
Viết để làm gì ư ? Là như thế đó . Trước sau chữ nghĩa vẫn một ân tình, hòa nhập được vào cái hồn của chữ, cái sắc của nghĩa trong bức tranh đời mình tự vẽ. Có thể là không gian hay thời gian chưa đồng lõa với sự giao cảm. Kiên trì chinh phục cũng là một thái độ sống vì chữ nghĩa.
còn biết bước giữa đời bóng tối
là còn tin le lói cuối đường đi
ra khỏi tháng năm sầu bi trời sáng
tha hồ nhìn dĩ vãng với tương lai
dĩ vãng ngắm cả ân tình cổ mộ
tương lai nhìn hoa trỗ giữa mầm xanh
khi mạch sống trong tâm còn gieo hạt
lo gì không ý bén những lời vui
còn nghe bạn tiếng cười trêu cợt gió
lòng chợt vui chữ nghĩa gõ hồn ta
em ghé đọc nở nụ cười đồng cảm
hạnh phúc về dẫu chỉ một sat-na!
Cao Nguyên