Kỷ Niệm Với Nhạc Sĩ Hiếu Anh
Khởi đầu, tôi nhận ra anh Hiếu Anh viết nhạc trên trang web. Sau những lần nhắn tin, Email, vào mỗi cuối tuần; Hoặc cách vài tuần 1 lần, tôi và anh Hiếu Anh thủ thỉ với nhau qua điện thoại về đủ thứ chuyện ngày xưa, từ hồi chúng tôi còn "luận kiếm" ở Thủ Đức của 40 năm trước, đến thời "hành hiệp giang hồ" ở Pleiku.
Mặc dù Hiếu Anh chỉ ở Pleiku bằng 1/3 thời gian của tôi ở đó. Anh Hiếu Anh theo ngành Quân Nhạc sau khi rời Thủ Đức, vì vậy mà chúng tôi ít khi gặp nhau, thậm chí khi anh dạy nhạc ở trường Thiếu Sinh Quân và Trường Trung Học Minh Đức. Tôi thì tay bút, tay gươm đây đó lung tung, cho đến lúc rã đàn, đứa lên non, đứa xuống biển theo sấm truyền của thuở Mẹ Âu Cơ. Từ ấy, không ai biết về ai nữa, cho đến lúc gặp nhau trên phố ảo giữa trời.
Thật tình mà nói, cám ơn trinhnu.net đã cho tôi cái cơ duyên gặp lại những "cố nhân". Mỗi lần trò chuyện và phiếm luận về thơ nhạc, chúng tôi tâm đắc về một chữ "Tình" xuyên suốt qua Thơ và Nhạc. Thỉnh thoảng chúng tôi gởi cho nhau vài sáng tác mới, tôi đọc thơ và anh hát cho tôi nghe.
Trong sáng tác nhạc, anh Hiếu Anh rất cẩn trọng về nguyên tác bài thơ do anh phổ nhạc. Những chỗ cần thay đổi lời thơ cho hòa hợp với tiết tấu nhạc, anh đều hỏi ý tác giả bài thơ. Về cái hứng sáng tác thì anh gọi là "bất chợt". Có khi mơ màng sắp ngủ thì anh bật dậy, vào bàn viết một đoạn hay cả bản nhạc mà quên cả thời gian. Điều đáng nói là tấm lòng của anh Hiếu Anh với bạn và những-đứa-em-thơ-nhạc thật nhiệt tình và hết mực thương mến. Ai đã từng có duyên với nhạc sĩ Hiếu Anh trong Thơ và Nhạc chắc đều cảm thấy như vậy.
Giữa tháng 10 năm 2005, anh Hiếu Anh gởi cho tôi CD nhạc "Ngày Tháng Cô Đơn", anh nói là vừa thu âm xong, chưa phát hành. Vì anh cũng muốn anh Vũ Hối vẽ lại cái hình bìa của CD. Rồi mới đây, tôi gợi ý anh phổ nhạc cho một số anh em bạn thơ cùng khóa 22 SQTB Thủ Đức để làm kỷ niệm một thời có nhau. Anh nói với tôi là trên bàn của anh có mấy chục tập thơ của bạn chưa đọc hết để chọn bài phổ nhạc, nhưng sẽ ưu tiên cho "Bọn Mình". Bao nhiêu việc còn đợi anh, nhưng tiếc, rất tiếc, anh không thực hiện được ý định đó.
Anh ra đi, bỏ lại phía sau tất cả những gì anh đang có trong nỗi đam mê thực hiện vì dòng nhạc đang chảy trong anh cho tình người và tình của quê hương. Ngay vào lúc 9 giờ ngày 27 tháng 11 năm 2005, tôi thật sự mất anh. Không, không thể nào. Tôi chỉ mất Hiếu Anh với cái thân xác đã bắt đầu rung chuyển theo thời khí của bốn mùa. Mà Hiếu Anh, ngay cả tiếng cười và giọng nói trong cái nguồn sống tình cảm của anh vẫn còn đó, trong tôi. Như tiếng anh hát trong điện thoại cho tôi nghe một tình khúc về "Em Pleiku" hồi cuối tuần vừa qua. Bài hát gợi tôi nhớ đến những nơi hoang dại rất thơ và nồng nàn rất nhạc của Phố Núi một thời đến, ở và đi. Đi rồi ngoái lại qua tầm nhìn xuyên suốt thời gian trên 3 thập niên, trong không gian 3 chiều thương nhớ đợi.
Thương ư! Cả áo rách vai và quần thủng đáy, nhưng biết gói gọn trong lòng mình cái duyên dáng hồn nhiên và chất phát của Buôn, Làng. Nhớ ư! Nhớ tất cả những người cùng thời "luận kiếm", trên điêu tàn vẫn khí khái rong ca theo hồn thiêng Sông núi! Đợi ư! Đợi một cuộc trùng phùng cho hết thảy những gì thất lạc trong cơn hồng thủy.
Hiếu Anh ơi! Nhớ lắm rồi, anh hát nữa đi, đừng ngưng nghỉ: từng lời hát hương quê nhà vực dậy từng dòng thơ tự biết nẩy mầm xanh ươm giữa tháng năm khúc quân hành anh viết! Cám ơn anh, tôi còn đang đi trong khúc quân hành ấy bằng cả tâm và trí nhớ về. Tiềm thức mở ra một cổng thành Pleime cho những tấm lòng hào phóng đi về. Đi cũng lắm, về cũng nhiều. Như anh Kim Tuấn, anh Phạm Huấn... và hôm nay là anh - đang trên đường về với Mẹ.
Một nốt nhạc ngân lên từ cây đàn thùng thoát trên thinh không âm thanh "Mẹ", có mãnh lực làm ta rối cả nhịp tim và những dòng nước mắt ngỡ đã khô mà vẫn chảy. Thế đấy, Hiếu Anh ơi! Bạn làm tôi choáng ngợp cả hồn, khi Bạn khoát tay, chợp mắt đi, về!
Cao Nguyên Virginia - 29/11/2005
(Trích trong sách "Hành Trình Nhân Ái")
---
Thấm thoát đã 17 năm từ ngày tôi viết tâm khúc trên hợp tâm cùng thân hữu tiễn đưa anh Hiếu Anh về miền miên viễn.
Hôm nay đọc lại thư anh gửi cho tôi về chuyện anh phổ nhạc bài thơ "Thoáng Em", lòng lại bồi hồi nhớ bạn cùng thời với bao ký ức về Thơ và Nhạc .
Nhạc sĩ Hiếu Anh đã ra đi. Nhưng, mãi mãi anh, trong dòng nhạc tình giữa cõi người, qua mọi thời vẫn luôn tồn tại. Mấy trăm tình khúc anh để lại, mọi người đang hát, còn mãi hát cho quên nhọc nhằn, cho yêu thương thường hằng, cho long lanh giữa lòng người những đóa hồng nhân ái không bao giờ phai nhạt, như mặt trời không bao giờ tắt ở phương Đông với hy vọng của niềm tin yêu luôn được thắp sáng trong một thế gian u uẩn trầm buồn!
Dòng sông tin yêu của anh mãi chảy trong dòng đời xuyên suốt qua lòng anh, thánh thót rơi trên từng nốt nhạc và chuyển tải qua các giọng ca tuyệt vời, với những lời thơ nồng nàn gởi đến non sông và lòng người.