Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2023

Anh Phải Sống

 Anh Phải Sống

Trong lần tuyệt thực ngày 24/5/2014, người Tù Nhân Lương Tâm đấu tranh cho Dân Chủ và Dân Sinh Việt Nam, anh Trần Huỳnh Duy Thức đã nói với cha của anh:
“Thưa Ba, con không thể sống trong một đất nước không tôn trọng pháp luật và không có quyền con người. Con yêu gia đình lắm, nhưng con yêu Việt Nam hơn”.
Từ ý tưởng cao đẹp đó, anh nguyện tuyệt thực cho đến chết nếu cộng sản Việt Nam không theo ý dân thực hiện quyền dân chủ và làm trong lành môi trường sống cho nhân dân Việt Nam.
Trong tầm nghĩ của tôi, anh phải sống để đi tiếp bước đường anh tâm hiến vì nước quên mình. Bởi vì chính quyền cộng sản ở bất cứ nơi đâu và lúc nào chúng còn thống trị nhân dân, thì một hay nhiều người dân chọn cái chết cho chính mình với bất cứ lý do nào, chúng cũng không quan tâm. Chúng còn mừng vì cái gai tự chết không cần nhổ. Quẳng hay diệt một cái gai nào châm đau chúng là chúng thoát được một mối lo đối kháng lại chủ nghĩa độc đảng toàn trị.
Có bao nhiều người tranh đấu vì Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền cho Việt Nam nếu không chết dưới bàn tay sắt máu của cộng sản thì cũng bị tống xuất ra nước ngoài để vô hiệu hóa cuộc tranh đấu vì lợi ích chung của dân tộc.
Vậy thì sự quyết định tuyệt thực cho đến chết không thể lay chuyển được chủ trương của cộng sản là tận diệt quyền làm chủ của dân.
Tuyệt thực chỉ như một phương cách cảnh báo chế độ đồng thời gửi lời tâm huyết đến những người bạn trẻ đang cùng chí hướng phục vụ quốc gia dân tộc với tinh thần trách nhiệm của một công dân. Sau giai đoạn cảnh báo, mỗi cá nhân hay mỗi tập thể tiếp tục duy trì ý chí đấu tranh cho đến khi đạt được thành quả của mục đích đấu tranh.
Làm được vậy là thỏa được tâm nguyện, trách nhiệm của một người con đối với Nhà và với Nước cũng được chu toàn. Cho nên, tôi mong mỏi thiết tha anh phải sống: Anh phải sống bởi vì anh cần thiết cùng nhân dân tiếp tục cuộc đấu tranh Sự hy sinh mới tuyệt vời cao đẹp Vì tương lai của dân tộc Việt Nam!
Chút tâm tình hôm nay gửi đến Trần Huỳnh Duy Thức cũng đã giải tỏa một phần quan điểm của mình đối với một nhân tố trẻ tích cực trên hành trình đấu tranh vì lẽ sống còn của quốc gia dân tộc. Khi mà thế hệ chúng tôi đang khuất dần trên hành trình đó. Sự bảo tồn tiềm năng cho cuộc tranh đấu luôn cần thiết trong mọi bối cảnh lịch sử phải được hiểu:
Độc Lập Tự Do không tự phát sinh
Mà phải đổi bằng chính mình xương máu!
Thật trân quý vô cùng xương máu của những ai hy sinh cho lẽ sống còn của một Dân Tộc và một Quê Hương phát khởi từ lý tưởng tự dâng hiến.
Cao Nguyên
---
Tin tức liên quan tình trạng hiện nay của anh Trần Huỳnh Duy Thức mời xem trên trang này: https://www.facebook.com/tranhuynhduythuc
All reactions:
ThuyTien-Son TN, Luu Thanh and 39 others
3
3
Share

Tâm Bút

 Tâm Bút

Em hỏi: Bây giờ anh có còn thích viết ?
Như em thấy đấy, anh còn gì nên viết ?
Viết thơ Tình Yêu ư ?
Vẫn những lời thương nhớ, những đau buồn vì xa xôi cách trở !
Mà hằng ngày em đọc rất nhiều ở những trang Thơ trên online, trên Báo ... Thậm chí, cả trên những bức tường ở những công viên.
Mọi người đã phung phí thời gian và chữ nghĩa vào đó quá nhiều.
Rồi được gì hở em ?
Ngoài những nhớ thương mà mình đã biết ..
Ngoài những tin yêu mà mình sợ mất ...!
Cái tha thiết hôm nay - ngày mai thành hoài niệm ..!
Những mất mát trong quá khứ cho ta hôm nay có những nỗi đau ..!
Nhưng anh nghĩ những nỗi đau này không đủ lớn bằng nỗi đau ở chung quanh ta:
- Những đứa bé chưa bao giờ được đi học ...!
- Những cô gái phải sống trong các ổ mãi dâm, hay trong tay những tên cuồng tâm thô bạo ..!
- Những người già gần chết không có người chăm sóc ... !
Một cuộc đời là thế nào hở em ?
Tiếng khóc lăn từ trên nôi xuống, chảy dọc theo tháng năm của bước chân mình .
Từng vũng nước mắt và máu loang lổ quanh ta suốt thế kỷ qua, là số phận nghiệt ngã mà dân mình phải trải ... và thế là cuộc đời?
Anh muốn viết - và anh đã viết - về những cảm nhận đó, để nói với chính mình như một nhắc nhở về ý nghĩa của một cuộc đời
Có ai muốn chia xẻ với mình không ?
Có chứ em.
Chẳng qua là người ta không muốn đèo bồng thêm những đau buồn, khi mà chính họ đã phải vất bỏ bớt trên đường đi tới.
Bởi vì nó quá nặng, chỉ sợ không mang nổi suốt đời.
Chính anh và em cũng vậy.
Liệu mình còn mang được bao nhiêu nỗi đau vào người ?
Anh sợ mình cũng không kham nổi, nếu phải viết về nỗi đắng cay.
Vậy nên đã có những lúc anh không còn biết mình phải viết gì? Vả lại, anh cũng không muốn em đọc những điều anh viết mà buồn thêm cho mình và cho người.
Nhưng bỏ viết hẳn ư?
Không thể, bỏ viết với anh như bỏ một phần trách nhiệm của mình với nhân sinh và xã hội. Và hơn thế, viết như một di chứng của sinh tồn, viết như sự tham dự vào lợi ích chung không cần thiết sự xiển dương cá thể, chỉ như một sự trả nợ chính mình khi cưu mang nghĩa vụ làm người:
Sáng hối hả quảy gánh đời ra chợ
Chiều về vui thoát khoảng nợ trong ngày!
Viết còn là một thú vui trong trò chơi chữ nghĩa.
Mỗi rảnh rỗi anh thích đùa với những con chữ, cứ xáo lên, chuyển đổi ý vần là trải chút lòng mình cho bạn ngắm.
Mỗi lần chuyển đổi chữ, điều mình vừa viết có mới hơn. Thêm một game màu mới trên bức tranh đời .
Viết để làm gì ư ? Là như thế đó. Trước sau chữ nghĩa vẫn một ân tình. Lo gì người đọc không nhìn biết lòng mình. Nếu người đọc chưa thương mến chữ nghĩa của mình là chưa hòa nhập được vào cái hồn của chữ, cái sắc của nghĩa trong bức tranh đời mình tự vẽ.
Có thể là không gian hay thời gian chưa đồng lõa với sự giao cảm. Kiên trì chinh phục cũng là một thái độ sống vì chữ nghĩa.
Chọn chủ đề cho bài viết cũng là cách gọi tình tri kỷ. Ngắm và Ngẫm giữa người và ta là một giao thoa nối kết của vòng sinh diệt chuyển luân:
còn biết bước giữa đời bóng tối
là còn tin le lói cuối đường đi
ra khỏi tháng năm sầu bi trời sáng
tha hồ nhìn dĩ vãng với tương lai
dĩ vãng ngắm cả ân tình cổ mộ
tương lai nhìn hoa trổ giữa mầm xanh
khi mạch sống trong tâm còn gieo hạt
lo gì không ý bén những lời vui
còn nghe bạn tiếng cười trêu cợt gió
lòng chợt vui chữ nghĩa gõ hồn ta
người ghé đọc nở nụ cười đồng cảm
hạnh phúc về dẫu chỉ một sat-na!
Cứ viết đi bằng chữ nghĩa thật thà
Đời sẽ đẹp trong giao hòa thân ái.
Chính vì vậy mà anh vẫn còn viết như chính anh dặn lòng kiên định tiếp tục cuộc sinh tồn khi bản năng còn có thể giữ được cây bút không chao ngã giữa những cơn gió vật vã dòng đời. Cố gắng giữ lòng thành tín:
Tâm trong Đạo - Đạo trong Tâm
giữ tròn Tâm Bút giữa trần gian thô !
Cao Nguyên

Giao Khúc

 Giao Khúc



chiều đi qua ngõ rừng
xôn xao vàng lá rực
gió chao từng cánh buông
lòng thơ giao khúc:
khúc gửi ngàn dặm xa
chào sơn hà vời vợi
ơi này bến bờ qua
có còn thao thức đợi
khúc gửi lòng tri âm
qua thăng trầm dâu bể
ơi hệ lụy trăm năm
còn quyện dòng máu lệ
khúc gửi vào lòng ta
những giao hòa cũ mới
ơi bao điều thiết tha
hãy như hoa mùa đợi
Cao Nguyên

Tâm Đạo

 Tâm Đạo

Em hỏi: Bây giờ anh có còn thích viết ?
Như em thấy đấy, anh còn gì nên viết ?
Viết thơ Tình Yêu ư ?
Vẫn những lời thương nhớ, những đau buồn vì xa xôi cách trở!
Mà hằng ngày em đọc rất nhiều ở những trang Thơ trên online, trên Báo ... Thậm chí, cả trên những bức tường ở những công viên.
Mọi người đã phung phí thời gian và chữ nghĩa vào đó quá nhiều.
Rồi được gì hở em ?
Ngoài những nhớ thương mà mình đã biết ..
Ngoài những tin yêu mà mình sợ mất ...!
Cái tha thiết hôm nay - ngày mai thành hoài niệm ..!
Những mất mát trong quá khứ cho ta hôm nay có những nỗi đau ..!
Nhưng anh nghĩ những nỗi đau này không đủ lớn bằng nỗi đau ở chung quanh ta:
- Những đứa bé chưa bao giờ được đi học ...!
- Những cô gái phải sống trong các ổ mãi dâm, hay trong tay những tên cuồng tâm thô bạo ..!
- Những người già gần chết không có người chăm sóc ... !
Một cuộc đời là thế nào hở em ?
Tiếng khóc lăn từ trên nôi xuống, chảy dọc theo tháng năm của bước chân mình .
Từng vũng nước mắt và máu loang lổ quanh ta suốt thế kỷ qua, là số phận nghiệt ngã mà dân mình phải trải ... và thế là cuộc đời?
Anh muốn viết - và anh đã viết - về những cảm nhận đó, để nói với chính mình như một nhắc nhở về ý nghĩa của một cuộc đời
Có ai muốn chia sẻ với mình không ?
Có chứ em.
Chẳng qua là người ta không muốn đèo bồng thêm những đau buồn, khi mà chính họ đã phải vất bỏ bớt trên đường đi tới.
Bởi vì nó quá nặng, chỉ sợ không mang nổi suốt đời.
Chính anh và em cũng vậy.
Liệu mình còn mang được bao nhiêu nỗi đau vào người ?
Anh sợ mình cũng không kham nổi, nếu phải viết về nỗi đắng cay.
Vậy nên đã có những lúc anh không còn biết mình phải viết gì? Vả lại, anh cũng không muốn em đọc những điều anh viết mà buồn thêm cho mình và cho người.
Nhưng bỏ viết hẳn ư?
Không thể, bỏ viết với anh như bỏ một phần trách nhiệm của mình với nhân sinh và xã hội. Và hơn thế, viết như một di chứng của sinh tồn, viết như sự tham dự vào lợi ích chung không cần thiết sự xiển dương cá thể, chỉ như một sự trả nợ chính mình khi cưu mang nghĩa vụ làm người:
Sáng hối hả quảy gánh đời ra chợ
Chiều về vui thoát khoảng nợ trong ngày!
Viết còn là một thú vui trong trò chơi chữ nghĩa.
Mỗi rảnh rỗi anh thích đùa với những con chữ, cứ xáo lên, chuyển đổi ý vần là trải chút lòng mình cho bạn ngắm.
Mỗi lần chuyển đổi chữ, điều mình vừa viết có mới hơn. Thêm một game màu mới trên bức tranh đời .
Viết để làm gì ư ? Là như thế đó. Trước sau chữ nghĩa vẫn một ân tình. Lo gì người đọc không nhìn biết lòng mình. Nếu người đọc chưa thương mến chữ nghĩa của mình là chưa hòa nhập được vào cái hồn của chữ, cái sắc của nghĩa trong bức tranh đời mình tự vẽ.
Có thể là không gian hay thời gian chưa đồng lõa với sự giao cảm. Kiên trì chinh phục cũng là một thái độ sống vì chữ nghĩa.
Chọn chủ đề cho bài viết cũng là cách gọi tình tri kỷ. Ngắm và Ngẫm giữa người và ta là một giao thoa nối kết của vòng sinh diệt chuyển luân.
còn biết bước giữa đời bóng tối
là còn tin le lói cuối đường đi
ra khỏi tháng năm sầu bi trời sáng
tha hồ nhìn dĩ vãng với tương lai
dĩ vãng ngắm cả ân tình cổ mộ
tương lai nhìn hoa trỗ giữa mầm xanh
khi mạch sống trong tâm còn gieo hạt
lo gì không ý bén những lời vui
còn nghe bạn tiếng cười trêu cợt gió
lòng chợt vui chữ nghĩa gõ hồn ta
người ghé đọc nở nụ cười đồng cảm
hạnh phúc về dẫu chỉ một sat-na!
Cứ viết đi bằng chữ nghĩa thật thà
Đời sẽ đẹp trong giao hòa thân ái.
Chính vì vậy mà anh vẫn còn viết như chính anh dặn lòng kiên định tiếp tục cuộc sinh tồn khi bản năng còn có thể giữ được cây bút không chao ngã giữa những cơn gió vật vã dòng đời. Cố gắng giữ lòng thành tín: Tâm trong Đạo và Đạo trong Tâm.
Cao Nguyên

Thư Viện

Như Thơ

Như Thơ Như Thơ Thơ: Cao Nguyên Ca nhạc: Dzuy Lynh