Thứ Năm, 24 tháng 2, 2022

Tâm Tình Cùng Các Bạn Trẻ

 


Tâm Tình Cùng Các Bạn Trẻ

Bạn thấy đấy, những bông hồng đỏ thắm vươn lên trên bầu trời xanh thẩm. Thật là đẹp phải không?
Những bông hồng nở từ một gốc hồng do tôi trồng và chăm sóc, sau vài năm đủ sức vươn lên trên cái giàn gỗ cao, đã cho ra những đóa hoa tuyệt vời.
Nhìn hoa, tôi liên tưởng đến những tài năng tuổi trẻ Việt Nam cho nở ra trên vạn dặm đất người những sáng tác cũng thật tuyệt vời.
Những con cháu chúng ta lúc rời Việt Nam tuổi còn nhỏ xíu, hoặc mới sinh ra khi Ông Bà Cha Mẹ đã an cư nơi vùng đất lạ được gọi là quê hương thứ hai. Nhưng những tâm hồn trẻ ấy đã không vì những yếu tố khách quan khắc nghiệt của cuộc sống mà quên cái nôi Văn Hiến Việt Nam.
... nối tiếp bước cha ông, cùng đi tới
hãnh diện mình là giòng giống Lạc Long
từng chặng đi, ngoảnh mặt nhớ phương đông
truyền tiếp lửa thắp hồng nôi văn hiến...
(Chúc Phúc - CN)
... Nghĩa trăm năm từng con Chữ nhớ
gọi vào Xuân rạng rỡ cùng đi
nối lời viết nồng nàn nhịp thở
Quốc Ngữ ơi ! Mãi mãi Xuân Thì
(Quốc Ngữ Xuân Thì - CN)
Cảm nhận được Chữ Nghĩa của Cha Ông như một tài sản vô giá, cần bảo trì và làm ngời sáng, bằng cách Học và Viết. Viết từ nguồn Nhân Ái Việt Nam, viết từ cảm thông những trăn trở của Cha Ông còn vương lại trên màu xanh của Núi Sông do nhẫn tâm của lòng người mà phai nhạt!
... em muốn hiểu Việt Nam bằng nhận thức
của một người không tham dự chiến tranh
có thể nào bằng ngôn ngữ chân thành
diễn tả hết những điều cần thấu triệt?
đời Cha khó, đời Cháu Con cũng khó
hiểu về mình không dễ phải không anh?
khi thế gian còn ngược đãi, bạo hành
thì lịch sử vẫn mãi là ... thế đấy ...!?
(Ngôn Ngữ Quê Hương - CN)
Không đâu, lịch sử vẫn đi lên và những tài năng trẻ sẽ tái tạo màu xanh cho Quê Hương. Như lời Chào Việt Nam của Phạm Quỳnh Anh.
Một lời chào hứa hẹn:
Em sẽ về để chào đón hồn em,
Em về chào nước Việt Nam muôn đời!
Tôi muốn gởi đến mỗi tài năng trẻ một bông hồng như lời cám ơn sự ghi khắc trong tâm mình một đất nước Việt Nam mãi mãi không quên. Một đất nước có bốn nghìn năm văn hiến được dựng xây bởi công đức của tiền nhân.
Cao Nguyên

Con Tim Chân Chính

 Con Tim Chân Chính

Tựa đề bài viết khá hấp dẫn phải không bạn? Thực ra, ngay khi ý vừa gợi chữ cần phải viết một bài có tính đối kháng với cái ác đang xảy ra tại Việt Nam quê hương mình. Cái ác diễn ra cùng khắp từ phố chợ đến trường học, từ đấu trường kinh tế đến mánh khóe làm ăn trục lợi và hưởng thụ. Tôi cho những người làm ác đều là kẻ xấu. Giữa những thứ ác và kẻ xấu, hành động tồi bại nhất là những người trong đảng cầm quyền và các thế lực hành ác hay trợ ác. Cố tránh né tội phạm đã đành, mà còn bắt và đánh đập những người dám vạch mặt chỉ tên kẻ phạm tội tàn ác.
Điển hình nhất là các hành động đàn áp và đánh đập những người dân tham gia vào cuộc tranh đấu đòi quyền sống trong môi trường trong sạch trước hiểm họa diệt chủng do Trung cộng gây ra với sự thừa hành của chính quyền cộng sản Việt Nam.
Trong tầm nghĩ, tôi muốn đặt tựa đề bài viết là “người Việt xấu xí”. Nhưng ngại có nhiều người bị dị ứng với tựa đề, khi nhớ ra tôi đã đọc bài diễn văn của ông Bá Dương (tác giả sách “người Trung Quốc xấu xí”) tại đại học Iowa ngày 24 tháng 9 năm 1984. Ban tổ chức chấp nhận nội dung bài diễn văn của ông với điều kiện phải sửa lại chủ đề. Do đó, tôi cũng đổi tựa đề bài viết là “Con Tim Chân Chính” thể theo những lời đẹp trong bài nhạc Đêm Nguyện Cầu của nhạc sĩ Anh Bằng.
Còn gì hơn trong thời điểm Tổ Quốc đang lâm ngay, giang sơn bị chia cắt, lòng người rối loạn do mất niềm tin vào sự trị nước của tập đoàn cộng sản Việt Nam trước những biến số tang thương cả sông núi và tình người. Nguyện cầu! Xin nguyện cầu cho những người xấu và kẻ ác biết được người dân cần gì trong sự an sinh của họ. Đất nước cần gì trong cuộc bảo tồn lãnh thổ mà tổ tiên đã nghìn năm đổ máu xương xây dựng. Nghĩ để biết mà hồi tâm hướng thiện, ít ra chính mình có được trái tim chân chính của một con người được sinh ra và thượng đế đã ủy thác trách nhiệm làm người biết thương yêu trong vòng tay nhân ái trên khắp mặt địa cầu.
Ai đã đọc qua sách “người Trung Quốc xấu xí” của ông Bá Dương đều có cái cười đắc ý khi so sánh nội dung từng phần của sách với thực tế sinh động của người Trung Quốc tại quốc nội hay tại hải ngoại đều thấy có nhiều phần đúng. Đúng từ bản chất duy ngã độc tôn của kẻ cầm quyền và bản thân mỗi con người tiếp cận với xã hội thông minh luôn biết tôn trọng người khác. Bởi những người xấu của Trung Quốc chỉ cần biết chính mình, và để đạt mục đích riêng họ bất chấp qui định của tập thể trong mỗi hoàn cảnh sống.
Một số người Việt lây nhiễm tính xấu của Trung Quốc từ hệ quả một nghìn năm nô lệ giặc Tàu. Mất quyền tự chủ cả hai phương diện bảo vệ chính mình và bảo vệ quốc gia dân tộc.
Nguyên nhân chính tạo nên sự xấu xí của cả người Trung Quốc và Việt Nam vẫn quanh quẩn xuất phát từ ý muốn đạt được Lợi và Danh cho chính mình. Muốn được một trong hai, hay cả hai, người xấu không ngại đạp lên đầu người khác để tiến lên. Từ độc quyền đến độc đảng, những người cộng sản cầm quyền và những người dựa trên sự cầm quyền để hưởng lợi đều xem nhẹ đạo đức và phẩm giá con người.
Thủ đoạn của người xấu thì nhiều vô số kể, chỉ riêng việc thực thì ý đồ Hán hóa của Trung cộng mà các quan chức trong tập đoàn bắc bộ phủ thực thi kế hoạch chia để trị và diệt để chiếm. Làm sao mà một chính quyền có mấy triệu đảng viên rải cùng khắp đất nước không rõ việc Trung cộng tiến hành đầu độc nhân dân Việt Nam từ phương án Bauxite ở cao nguyên đến lò luyện thép Formosa ở duyên hải?
Tính đầu độc hiện hành từ lò luyện thép của tập đoàn Formosa ở Vũng Áng là nghiêm trọng nhất vì sự tác hại của chất độc không giới hạn trong một vùng mà loang nhiễm khắp cùng đất nước do chất độc thẩm thấu từ nước biển và sông len lách vào trong mạch đất. Cá chết, người chết và thảo mộc cũng chết hoặc nhiễm trùng độc ảnh hưởng đến mạng sống người dân trong nhiều thế hệ.
Trước thảm trạng đó, người dân muốn chính quyền xác minh nguyên nhân và hậu quả hóa chất độc lây lan và có kế hoạch giải trừ nơi phát sinh ô nhiễm, đồng thời thực hiện các biện pháp cứu chữa và ngăn chặn dịch bệnh. Thay vì thực hiện những yêu cầu cơ bản của nhân dân, chính quyền tránh né sự việc và ra lệnh cho thuộc cấp đàn áp, truy diệt những người dân đang tranh đấu cho quyền lợi chung của cả một dân tộc.
Người xấu hiện rõ trong bản chất của chế độ từ kẻ cầm quyền đến những tên nô bộc. Lấy đảng và quyền lợi riêng tư làm chính bất chấp đạo lý và nghĩa vụ bảo vệ đời sống người dân.
Tôi có lần viết: “ Dường như hai chữ Đồng Bào bây giờ quá hiếm trong tiếng gọi của người đồng chủng”. Từ một bào thai và máu thịt của Mẹ Việt Nam sinh ra sao đành nỡ lãng quên?
Sự sống hôm nay khởi từ kiếp trước
Nặng vòng quay xuôi ngược những niềm đau!
Chín mươi triệu dân là chín mươi triệu đồng bào đó. Sao không hợp nhất mưu lợi ích chung? Trước để an bá tánh, sau ổn định kỷ cương giềng mối sơn hà!
Buồn! Không một người Việt chân chính nào có thể an tâm được trên những nỗi buồn quê hương hiện đang bị đảng cộng sản độc quyền toàn trị, theo chủ thuyết tận hủy để sinh tồn, sự sinh tồn của những nhân tố được đào tạo từ guồng máy sát sinh để thụ hưởng.
Khi mộng bá quyền của Trung cộng còn hiện hữu, đảng cộng sản còn tồn tại loài người không thể an bình trong cuộc sống cá nhân và gia đình. Xã hội là một sự cộng hưởng từ sự phát triển tổng hợp trí tuệ và tâm sức của toàn dân. Tất cả xuất phát từ ý thức của mỗi con người trong khối tập thể đó, biết hành động theo lương tri nhân bản và đức hạnh.
Sự đấu tranh vì lẽ sống chung cần có môi sinh trong sạch để tồn tại và phát triển là lẽ đương nhiên. Vậy mà chính quyền và những người Việt xấu xí đã và đang quyết tâm khống chế và tiêu diệt. Đó là tội ác quốc gia, tội ác của nhân loại.
Lịch sử của mỗi dân tộc luôn có sự phán xét mình bạch giữa chính đạo và tà thuyết. Cuộc sống không là khái niệm mà là sự hy sinh xương máu của chính mình để duy trì. Ai không nhập cuộc duy trì cuộc sống tốt đẹp, tất bị đào thải. Hành trình đi đến Chân Thiện Mỹ luôn rộng mở, ai còn muốn đi lên thì phải kiên quyết loại trừ tính xấu xí trong con người của mình. Hãy cứu lấy trái tim của chính mình!
Mẹ Việt Nam yêu dấu ơi! Hãy giúp những đứa con của Mẹ biết làm người chân chính. Biết trọng nghĩa đồng bào và tình cốt nhục đồng sinh.
Trong niềm tin vô biên của những con tim chân chính, Việt Nam mãi là một dân tộc anh hùng. Tổ Quốc Việt Nam bất diệt bằng sức chiến đấu bền bỉ của toàn dân chống cái ác của bọn cầm quyền và mưu đồ Hán hóa của giặc Tàu phương Bắc.
Hồn thiêng sông núi là ngọn lửa luôn rực sáng trong mỗi trái tim chân chính luôn muốn được làm người đúng nghĩa và đúng trách nhiệm của một người dân đối với quốc gia, dân tộc.
“Người Việt Nam yêu dấu ơi!
Hãy lắng tiếng nói vang trong tâm hồn mình người ơi
Con tim chân chính không bao giờ biết nói dối”
Đêm nay con cũng thắp nén tâm hương nguyện cầu xin Thượng Đế giúp những người xấu, kẻ ác có được con tim chân chính. Biết thương yêu đồng loại như thương yêu chính mình! Để khỏi mang vết thương trần ai!
Cao Nguyên

Tháng Chạp


Tháng Chạp

tháng Chạp rồi sao? Ồ sắp Tết
một năm đi, thêm một tuổi về
còn lại chi, những gì sẽ hết
trong cuộc đời lữ khách xa quê?
tháng Chạp đến, Đào Mai chớm nụ
thôn xóm vui chợ búa rộn ràng
mùi bánh mứt thơm lừng góc phố
trẻ con khoe áo mới đầu làng!
tháng Chạp về, những ngày giáp Tết
thương quá chừng, nhớ lắm quê ơi
những nỗi nhớ chưa hề biết mệt
trong tâm tư suốt một đời người!
cám ơn ai nhắc ta tháng Chạp
để không quên vị Tết quê nhà
dẫu thế sự thăng trầm đã khác
đất chôn nhau ấm lạnh trong ta!
Cao Nguyên

Niềm Đau Khinh Bạc

 niềm đau khinh bạc


một chiều thất nghiệp ta lang thang
gặp Bùi Giáng trên cầu Trương Minh Giảng
nhà thơ quét rác giùm thiên hạ
giữa Sài Gòn vật vã cơn say

như thể mừng nhau chưa kịp chết
sững mắt nhìn sâu gật gật đầu
mừng nhau còn theo đời lếch thếch
còn miếng cười méo lệch cũng đem khao

người khao ta niềm đau của rác
ta khao người tia mắt đỏ au
người khao ta cái nhìn vân hạc
ta khao người tiếng nhạc vó câu

quà khao nhau gói trong thời gian
không nỡ bỏ, người đem về đất
không đành quên, ta cất vào tim
đất giữ người im, tim ta thổn thức

chiều nay nhớ quê, ta lang thang
đọc thơ Bùi Giáng bên dòng Potomac
nghe lời đau, niềm đau khinh bạc
Có mùa xuân mà dẫm nát không hay!(*)

Cao Nguyên
---------------------
(*) Thơ Bùi Giáng 

Thư Viện

Biển Nhớ

  Biển Nhớ biết em thích biển, anh ra biển tiếc là em đã không cùng đi ngồi nghe sóng thầm thì kể chuyện nhắc buồn vui từ mỗi biến di đàn hả...