Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2022

Huyền Thoại Tình

 “Huyền Thoại Tình”- Tình Thơ Cao Nguyên


Tình là vô vàn những cung bậc cảm xúc, chập chùng đan xen, cuốn hút hồn người, để rồi khi tỉnh ra, nào biết trái tim đã trầm luân tới tận phương nao. Có nhớ, có nghĩ, cũng chỉ biết, còn đó nhỏ nhoi một mạch đập.

Thơ là những tâm tình sâu thẳm, có khi quay cuồng như gió lốc, có khi lặng lẽ tựa lá rơi, nương vào chữ mà phô, tựa vào vần mà lướt. Câu thơ như ánh trăng, khẽ chạm lòng người, chỉ một mạt nhỏ lại tràn đầy diễm ảo.  Thế nên, mới có Người Thơ…


anh mê thơ như mê mình được nói

với cỏ cây hoa lá với trăng sao

nói với đất sâu , nói với trời cao

cái thân phận con người trên đá sỏi

 

anh mê thơ như mê mình được hỏi

ta về đâu sau những cuộc bể dâu

người về đâu khi kết thúc nguyện cầu

tình về đâu sau nghẹn ngào nức nở

 

Thơ giúp Tình nở hoa, Tình giúp Thơ gợi nhớ.

Tình và Thơ hòa quyện, nên lời ru ngọt ngào yên mộng hồn say…

 

nếu thơ anh đã vào em

hãy ôm đêm ngủ cho yên giấc nồng

kê đầu lên gối tịnh không

cho hương tình nhẹ xuôi dòng thản nhiên.

 

ngủ đi em - giấc ngoan hiền

nhẹ buông nhịp thở vào miền vô ưu

thơ anh vui dẫu không nhiều

thương yêu cũng đủ nuông chìu tâm em

 

À ơi! em ngủ bình yên

thơ anh đang chảy trong em ngọt nồng.

 

Thơ Cao Nguyên là vậy đó, lãng đãng như khói lam chiều, khiến kẻ du tử bạc áo phong sương dừng bước, dõi nhìn. Đơn côi sao? mà vẫn yên ả sao? Bởi, đâu chỉ có riêng mình mới "gió cuốn đi"?

 

em hỏi, viết để làm gì

nhiều khi anh còn không rõ

ý lời gió sẽ cuốn đi

mai còn lại gì để nhớ

dẫu lời mình viết hôm nay

có cả nồng say tha thiết

mong cho thế giới mai này

đã quên những mùa ly biệt

 

em hỏi, vậy sao còn viết

chắc anh không biết trả lời

bởi chính giữa thời khánh kiệt

anh còn mãnh liệt niềm tin

tin mai bình minh sẽ đẹp

sau đêm gió thét mưa gào

tin người còn bao nồng nhiệt

yêu thương bằng nỗi khát khao

 

Tình vốn dĩ đã Huyền Thoại.

Huyền Thoại - Vì thăm thẳm mịt mùng như cánh chim lạc hướng?

 

Chỉ tại em tính hay đa cảm

lòng mãi buồn vì một cánh chim

bay lạc hướng trong đêm mưa bão

và em tìm thấy nó bên hiên

 

(trời chưa sáng sao chim không ngủ

có phải rừng đâu mà ngóng mắt tìm

bạn mày ư - trên đồi núi cũ

mỗi mình mày bay lạc vào đêm

 

chờ mai sáng bay về quá khứ

còn bây giờ ngủ đi, ta ru

những lời ru của tình mẫu tử

của thân thương từ trái tim người)

 

anh đã nghe từ trong mắt em

những lời tình ru chim bình yên

như ru anh trên đường phiêu bạt

cũng bao lần đi lạc vào đêm!

 

Huyền Thoại - Như những ký ức xa xôi, sao người mãi không rời?

 

về thăm Sài Gòn giữa mưa tháng sáu

gió quất ngang, im bặt tiếng ve sầu

ghé hiên cũ tìm tuổi đời yêu dấu

bờ vai xưa, tóc sũng nước về đâu

 

xe ngược dốc, qua cầu Trương Minh Giảng

tay chạm hờ vạt áo bám yên sau

tiếng mưa rõ mà lời trao rất lặng

môi lạnh run, sao chẳng giục đi mau

 

nhưng chậm thế nào, vẫn về đến ngõ

đến khúc đời quanh, mình bỏ lạc nhau

giờ tìm lại căn nhà xưa, mái đỏ

lặng lẽ nhìn khung cửa, hỏi người đâu 

 

Huyền Thoại - Bởi ẩn ẩn vẫn đó mạch sống, nhẹ nhàng và nhân ái.

 

thơ lau nước mắt giùm em

từng lời sũng ướt rơi trên môi mềm

ngại ngùng, em chẳng khóc thêm

sợ tình đuối sức, ngã bên đường về

 

gặp em trước cửa hôn mê

thơ dìu em bước qua bề bộn đau

vai thơ nương sức tựa đầu

uống hơi thở mịn trên màu chữ quen.

 

Thơ Cao Nguyên là vậy đó, thăm thẳm mù sương mà ngọt ngào đến lạ.  

 

ta bỏ ta đi mấy chục năm

cầm bằng mất tích giữa mù tăm

ngày về bến cũ rêu mờ phủ

ngắm dấu chân xưa đất lạnh căm

 

ta tưởng quên ta giữa chốn này

may còn hạt bụi trong mắt cay

nên chi lòng mãi còn vương vấn

lời tình em neo giữa tháng ngày

 

xin cám ơn đời, cám ơn em

đã vì ta thao thức nhiều đêm

tội con tim nhỏ trong cơn lốc

vẫn giữ tin yêu để bình yên

 

chẳng còn chi ngoài một tấm lòng

theo máu rong tim những giọt hồng

trút xuống lòng em ngàn hạt nắng

hong ấm đời nhau sau giấc Đông.

 

Ô, ra thế, "một tấm lòng", Tình?

 

Tình còn khi cay đắng, Người Thơ nào muốn bẽ bàng với ai, thôi thì, phút cuối đường dài, câu Thơ chữ ít nói sao cho vừa... Hay chăng, hãy để Tình mãi là... Huyền Thoại.


Trịnh Bình An 



Huyền Thoại Tình - Một chủ đề đẹp suốt hành trình chữ nghĩa của tôi đi qua từ những miền đất thơm hương hoa cỏ quê nhà, đến nhiều nơi mình cư trú vẫn luôn phảng phất nét đẹp của tình yêu cả trong thơ và trong từng cơn mơ qua. 

Mơ như Thơ hay Thơ như Mơ đều đẹp từ vóc dáng Nàng Xuân đến dung nhan Nàng Thơ nơi giảng đường văn khoa thuở ấy. Từ hoài niệm mông lung đến kỷ niệm tương phùng đều gợi hình cho chữ nghĩa len chân vào từng lối thân quen tỏa lời ý vào thơ tạo nên những thanh âm êm dịu trên từng cung bậc đi vào chuyện tình huyền thoại. 





Huyền Thoại Tình

gởi em một huyền thoại tình 
anh vừa mới đọc qua hình bóng xưa 
ý hay, lời chữ không thừa 
như tranh cổ tích treo mùa hạnh nguyên 

nhân vật chính không có tên 
chỉ là ảo ảnh con tim phiêu bồng 
một chiều én gọi sang xuân 
hoa rừng chợt nụ, tim dừng cánh bay 

gác đời trên nhánh mây gầy 
lòng yên tịnh ngắm nhạc vầy tứ thơ 
vờn trong gió cổ mơ hồ 
giọng ca từ thạch bất ngờ vọng lên 
 
vừa khi núi chạm dòng đêm 
hồn tim hóa bướm vỗ triền nắng bay 
một lần chớp vút vào mây 
phiêu bồng mất hút, tim này dường như! 

Cao Nguyên 

Với bài thơ mở đầu này, một tuyển tập thơ tình được thực hiện như sự đam mê qua nghìn trùng nhịp tim rung bởi cảm xúc về tình người và tình đất thương yêu

Chính từ nguồn thương yêu đầm ấm này, có những dòng thơ thoát tỏa vào dòng nhạc luyến lưu tình tri kỷ và tri âm cảm nhận mạch sống đời cần lắm những rung ngân thoải mái, thoát khỏi những trầm khúc u buồn.  

Mời bạn đi vào những cung bậc thương yêu nhé.

Trân trọng,

Cao Nguyên 

@


Giới thiệu CD Thơ "Huyền Thoại Tình"

Nghệ sĩ Bảo Cường và Hoàng Yến (Ban Tao Đàn Sài Gòn)

---

Huyền Thoại Tình 

Diễn ngâm

Thư Viện

Thơ Nhạc Cao Nguyên

  Thơ Nhạc Cao Nguyên   Thơ và Nhạc Khi tiếng động của không gian và thời gian giao phối thành giọt nước thơ nhạc rơi chạm vào bất cứ một lặ...