Thứ Hai, 24 tháng 1, 2022

Thời Gian

 Thời Gian 

Thời gian còn đủ không em 
Để mình nhớ lại mông mênh tình người 
Thực, không thực - chuyện đầy vơi 
Cưu mang cho lắm, rốt đời ảo hư
Thời gian còn đủ không ư 
Sẽ như sắp hết, đã từ nguyên khai 
Thực, không thực - chuyện nay mai 
Rảnh đâu ngồi đếm tóc bay cợt mùa

Thời gian còn đủ - thiếu, thừa 
Cũng cười cho thỏa cái vừa ngắm, ưng 
Rồi mai, bước chạm vô cùng 
Còn nghe lời ấm dưới tầng đất rêu

Thời gian còn đủ - ít, nhiều 
Cùng đi em nhé, vào điều đã như 
Buộc tơ mà chặc khư khư 
Cái vòng duyên định, vạch từ cõi không!

Cao Nguyên
---
Tranh thơ Họa sĩ Vũ Hối



Trầm Tư

Trầm Tư 

thơ anh viết vẫn giữa dòng sông nhớ 
nên nặng hoài những đợt sóng cưu mang 
giữa trầm tích vỡ ra lời thương cảm 
tuôn theo dòng huyết lệ chảy qua thơ 


những cuộc đời đi quên lời tiễn biệt 
nghẹn lòng đau tha thiết biết chừng nào 
mai gặp lại trăng tàn trong đáy huyệt 
đèn phù du siêu độ những vì sao 

vốc nắm đất phù sa bờ sông Cửu 
thơm ngạt ngào mùa ngô lúa đơm bông 
nhặt viên sỏi trên lưng đèo Ngoạn Mục 
nghe cồng chiêng vui dạ khúc Trường Sơn 

đạp sóng nước cửa sông Tiền, sông Hậu 
rộn tiếng hò theo mái đẩy duyên đưa 
nghe tiếng võng vui đùa trưa tháng Hạ 
thèm chùm bông so đũa bữa canh chua 

chiều trầm lắng tiếng chuông chùa ngược gió 
reo bồi hồi ngói vỡ nóc hoàng cung 
tranh cổ sử ngựa chùn cương mạt lộ 
dãy chiến bào ướt đẫm lệ chinh phu 

tiếng rít rợn cửa sắt tù thế kỷ 
ngợp rừng thiêng hồn theo gió vi vu 
góp tất cả những hành trang hệ lụy 
theo trăng về Cội Rễ để trầm tư! 

Cao Nguyên  

 


Vân Khánh diễn ngâm: 

@

Thơ: Cao Nguyên, Nhạc: Đỗ Quân
Hoà âm: Thanh Tùng, Trình bày: Hoàng Quân


Ngày Ghi Ơn

 Ngày Ghi Ơn 

Cuối tháng Năm nghĩa trang buồn tiếng gió Vườn mộ Người hoa nở đỏ trong tim Những tiếng khóc lặng yên vừa trở giấc Nghe thân thương theo mạch đất rong tìm Tìm Người đến nơi cõi về vĩnh viễn Khoác tay chào trận tuyến phía sau lưng Giữa ánh nến chập chùng đêm đưa tiễn Hoa trao Người từng cánh lệ rưng rưng Ngày Ghi Ơn nhớ Người ta về phố Thành phố bình yên hoa nở bốn mùa Trời cuối tháng Năm đất buồn nhịp thở Vi vu thầm câu chuyện chiến trường xưa Nghe rất rõ những ước mơ rơi vỡ Trong những trái tim ngóng đợi giao mùa Mùa của lúa xanh mọc trên lửa đỏ Mùa của sen hồng ngát giữa hố bom Mỗi giao mùa tim quặn nghìn tiếng nấc Chiến tranh đau và nhức nhối hòa bình Người ở giữa thành phố này rất thật Một đời đi tất bật đến vô thường

Cao Nguyên

---

Nhạc: Như Ngọc Hoa

Tiếng hát: Cẩm Sa

https://www.youtube.com/watch?v=KU8n5O5luUk

Ngày Ghi Ơn


Ngày Ghi Ơn
Tiếng hát: Cẩm Sa Thơ: Cao Nguyên Nhạc: Như Ngọc Hoa Hòa âm: Đặng Vương Quân

Về Nguồn

 VỀ NGUỒN 


rủ em trẩy bước về nguồn 
hong lên cho rực cho hồng tình quê 
cầu tre rung nhịp đi về 
võng khuya kẽo kẹt vỗ về đời con 

thời gian ủ chín tuổi buồn 
ụ rơm gốc rạ thả hồn vịn tay 
sông tình ngửi vị trầu cay 
giục em đỏ má nhớ ngày hợp hôn 

vai ngoan quang gánh bào mòn 
trên da còn ửng vết bồng cháu con 
bến xưa giặt áo đá mòn 
đèn dầu đỏ ngọn nhà còn đợi ai 

duyên em thắm vạt áo dài 
thương con mắt ngắm nhớ hoài tháng năm 
ghẹo em giữa hội trăng rằm 
tơ hồng đỏ nụ trăm năm chúng mình 

vẫn là Nước đẹp Non xinh 
cho quay quắt nhớ bóng hình Việt Nam 
tặng em tình khúc tơ tằm 
ươm thân óng ả con Rồng cháu Tiên 


Cao Nguyên  

**
Diễn ngâm: Nghệ Sĩ Bảo Cường 

@

Phổ nhạc và trình bày: Nhạc Sĩ Nguyễn Hữu Tân  

Lâu Đài Thế Kỷ

 Lâu Đài Thế Kỷ 

( gởi những người bạn trẻ 
đang xây dựng lâu đài dân chủ )

Tuổi trẻ xây lâu đài thế kỷ 
Bằng niềm tin khát vọng tự do 
Mỗi khát vọng đo bằng nhịp đập 
Từ trái tim truyền đến trái tim

Lịch sử không đợi chờ đánh thức 
Tự đứng lên đi tới ngày mai 
Hành trình mở triệu người tiếp bước 
Cùng đồng tâm kết ước dân quyền

Hãy đến với lâu đài thế kỷ 
Hòa mình vào chân lý tự do 
Làm sáng đẹp ý lời tuyệt mỹ 
Trong tuyên ngôn độc lập mong chờ

Hãy đi từ lâu đài thế kỷ 
Với hành trang yêu quí tình người 
Truyền tiếp lửa con đường dân chủ 
Hạnh phúc ngời vũ trụ ngày mai

Cảm ơn nhé những người bạn trẻ 
Xây lâu đài thế kỷ tuyệt vời 
Bằng tâm huyết niềm tin khát vọng 
Vì tự do dân chủ loài người !

Cao Nguyên

Đừng Nhé Em

 Đừng Nhé Em

đừng nhé em, đừng nhìn sâu quá 
vào lòng đêm, em sẽ rất buồn 
chân đời bước trên đường băng giá 
tâm ngại gì trăm ngả tuyết sương


đừng nhé em, đừng nhìn khung cửa 
mà thấy mình đang giữa trùng vây 
thân đời đã như rừng bốc lửa 
hồn sợ gì một bữa hỏa thiêu


đừng nhé em, đừng nhìn trăm mối 
sẽ thấy lòng bối rối vò tơ 
sống chẳng sợ đến giờ trăn trối 
chết ngại gì giữa cõi hư vô


đã chính ta vịn ta đứng dậy 
sao lại tin không đủ sức đi 
khi chồn chân, lúc lòng sợ hãi 
hãy nhờ thơ hóa giải hoài nghi


vui nhé em, đời đi trọn bước 
giữa dọc ngang sau trước thênh thang 
tia mắt ngọc nhìn xuyên mây nước 
mở lòng ra sẽ thấy yêu thương!


Cao Nguyên 
@
Nhạc: Mai Đằng / Ca sĩ: Phương Anh 

Mình Ơi

Mình Ơi

Mình ơi! đã ngủ chưa mình
Nếu chưa, cùng với anh nhìn Sông Trăng
Sông như một dãi lụa xanh
gió xao mặt nước, sóng long lanh vàng

mình nhìn, Sông đã Trăng tràn
từng li ti sóng rực vàng cuộn dâng
giả như anh thực là Trăng
và em Sông ấy, chắc lòng nhẹ tênh

không cần nhớ, chẳng cần quên
giữa chu kỳ hẹn trong mênh mông tình
bềnh bồng thoáng giấc phiêu linh
chợp bừng mắt đã thấy mình giữa không

thủy chung còn lại tấm lòng
như trăng trong nước - một dòng hạnh nguyên
chỉ cần sóng gió tịnh yên
tâm ta thanh thản giữa phiên khúc tình

mình ơi1 ngủ nhé ơi mình
đêm mai, Sông cũng giữa tình còn Trăng
là còn tình ấy trăm năm
cho anh còn mãi gọi thầm: mình ơi!

Cao Nguyên

Mình Ơi


Mình Ơi Thơ: Cao Nguyên Nhạc: Như Ngọc Hoa Hòa âm: Vũ thế Dũng
Ca sĩ: Diệu Hiền
Thực hiện video clip: Huyền Ái

Rừng Ơi


Rừng Ơi Thơ: Cao Nguyên Phổ nhạc & trình bày: Dzuy Lynh

Tương Tri

 

Tương Tri


Tương tri là những dòng nghĩ thuần thành dẫn vào thơ tôi. Mở ra niềm vui vực tôi đứng lên giữa cuộc đời có quá nhiều phế tích. Những phế tích của nguồn cội yêu thương bị chủ thuyết hiện sinh tẩy xóa và bào mòn nhân bản. 

Vì khát vọng phục hưng nhân bản, phải đánh thức niềm tin từ điêu tàn hoang hóa. Nên những phế tích hóa thơ thành  ngôn từ chân thiện. Với vai trò của người thơ tự nhận mình là môn đệ thuần thành của Thơ Giáo. Chữ nghĩa tôi phải lên đường du thuyết đất trổ mùa xanh, vượt lên trên khắc nghiệt của căn nguyên phế tích.

Hồn Tổ Quốc ngậm ngùi bay vất vưởng trên hành trình khiên cưỡng lưu vong, sử thi thêm một lần bi hận. Sự bi hận truyền kiếp trong dòng sinh tồn dân tộc qua những cột mốc thời gian lũ lượt từng đoàn người rời bỏ quê hương đất tổ để tìm sống thoát khỏi bạo quyền hiểm ác và thâm độc.

Nếu người hỏi: Viết để làm gì, và viết cho ai? Xin thưa: Trước tiên viết cho tôi để thỏa mãn cá tính muốn thoát ly các vòng xoắn của chủ thuyết độc tôn khắc kỷ. Viết để chữ nghĩa tự khẳng định mình qua gian truân của dòng sống.

Giữa chuỗi thời gian truân chuyên, đôi khi chọn dịp nhàn cư, khoát y trang lữ khách thả bộ về nguồn giữa chập chùng sương tuyết lạnh xứ người. Khi xuyên qua trũng buồn nhân thế, tâm khách không khỏi chùng, chỉ vì thương quê sữa trộn máu đào, mà lòng nôn nao hướng về cố thổ .  Dẫu biết phải đi qua những vùng hoang địa, chỉ còn tro bụi ghi dấu ấn một thời binh lửa. Mồ hôi và máu đã khô dưới bao mùa lá đổ.

Khi đứng giữa ranh giới quê người - quê ta, khách mới thấy hết nỗi cô đơn. Như cái thân đứng trên cái bóng của chính mình ngã xuống vệ đường giữa hai ngả đông – tây. Khách lẩm bẩm: Đúng ta vừa là khách của quê người, vừa là khách của quê ta. Nản  lòng chùng bước, khách ghé vào lữ quán uống một tách trà may ra tìm được chút hương quê. 

Chiều rơi, trà nhạt, tình chơi vơi. Kẻ đến người đi họa hoằn lắm gặp nhau bằng nụ cười quan ải đồng cảm nhìn áng mây trôi về phương trời đã một thời lặng nghe gió hú trong tầm đạn bay xé toạc tình người. Khách chợt thèm một bát rượu cay và ngã mình vào chỗ ngồi vừa khuyết để được say. nghe âm vang lời sử kinh trong cổ thi:

phải chi ngày chẳng mệt nhừ 
đêm nghe tình hát mộng từ chân duyên 
quên đời vừa ngấp nghé nghiêng 
chỉ hình đối bóng mà huyên thuyên lời 

phải chi ngày dợm tốt trời 
đêm dư sức vượt đời khơi khơi buồn 
tha hồ thơ nõn nà buông 
dọc theo thiên lý ngựa giòn vó qua 

phải chi ngày góa phụ xa 
đêm gom thư cảo ta bà đốt chơi 
tàn tro chôn khuất lệ ngời 
phẳng lì bia đá nhạt lời di ngôn 

phải chi mai ửng trời hồng 
bạn-ta đối ẩm ngẫm dòng cổ thi 
rảnh tâm thăm cuộc triều nghi 
ngắm trăng văn hiến tương tri khói trầm! 


Cao Nguyên

Náo Nức Hội Trăng Rằm

 Náo Nức Hội Trăng Rằm 

(mến tặng nhà văn Hồ Trường An và những ánh trăng)

náo nức người ơi! náo nức đời 
náo nức như thời vượt trùng khơi 
náo nức như tuổi chờ xuân tới 
vỗ văn thơ náo nức từng lời 

rót đầy nhé vào nhau náo nức 
những tiếng cười trong mắt long lanh 
như chưa từng một lần biết khóc 
như chưa từng nghe đời lầm than 

náo nức người ơi - hội trăng rằm 
với thơ văn, với tình thân thương 
như thảo nguyên xanh thơm cỏ mới 
mỗi ý lời, mỗi độ sắc hương 

uống nhé anh em, rượu hồng náo nức 
thấm chân tình bút mực thơ văn 
đam mê trỗ hoa đàm giữa ngực 
ngát hương quê vừa lúc trăng về 

trăng mọc phương Đông, lặn trời Tây 
trăng mọc trời Tây, lặn phương Đông 
vẫn mãi sáng ánh hồng trong mắt 
chứa yêu thương, chữ nghĩa vô cùng 

náo nức người ơi, náo nức say 
nghe tình thơ hát giữa tim này 
với trăng, với cả hồn dân tộc 
chuyển mạch từ quá khứ vào mai 

tạ ơn đời! tạ ơn lòng trăng 
văn thơ đi qua bao thăng trầm 
mỗi lời ý một vầng tỏa sáng 
giữa đêm vui náo nức hội trăng rằm!(*) 

Cao Nguyên 
__________________________ 

(*) náo nức hội trăng rằm 
Bút khảo của Hồ Trường An viết về 7 cây bút: 

Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội - Bình Nguyên Lộc 
Vi Khuê - Trương Anh Thụy - Nguyễn Thị Thụy Vũ 
Trần Bích San - Nguyễn Thị Ngọc Dung 

Hướng Tâm




 Hướng Tâm


Sinh Lão Bệnh Tử xoay vòng
khởi đi sẽ đến phong trần kể chi
dặn lòng thức ngộ huyền vi
chân đời đảnh bước bảo trì nhân tâm

Nhắc chừng tránh ngõ tham sân
kẻo va vấp ngã xuống tầng huyễn sinh
uổng công trau chuốt ân tình
trên dòng thơ nhạc suốt hành trình mơ

Chớ quên vàng thắm màu cờ
đã từng hoài vọng đợi giờ phục hưng
núi sông Bách Việt oai hùng
trường lưu tri thức suốt dòng Lạc Long

Đã như thiên mệnh tỏ tường
bước đi thẳng lối theo đường tâm di
hành trang còn mỗi lương tri
gửi tình nhân thế khi chia ly đời !

Cao Nguyên

Thư Viện

Biển Nhớ

  Biển Nhớ biết em thích biển, anh ra biển tiếc là em đã không cùng đi ngồi nghe sóng thầm thì kể chuyện nhắc buồn vui từ mỗi biến di đàn hả...