Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2024

Mảnh Vụn Băn Khoăn

 Mảnh Vụn Băn Khoăn


Yên tâm nhé anh mới vừa bóp vụn
những băn khoăn em bỏ xuống trũng đời
mong em vui được một thời quên lửng
thôi nhắc mình đong đếm những đầy vơi
Hãy cười với tuyệt vời em có được
khi xua tay từ khước những hoài nghi
lòng thanh thản vượt dốc đời gió ngược
mai sẽ về đúng chỗ khởi đầu đi
Anh vẫn bên em thầm thì kể chuyện
về anh chàng Lưu Nguyễn lạc đào nguyên
chính bởi băn khoăn đã về lại biển
mặc đời nhìn cười chê hắn thằng điên
Đừng phẩn nộ những tia nhìn hỗn xược
biển hay rừng đời biết được bao nhiêu
mảnh vụn băn khoăn theo chiều gió ngược
tả tơi bay vào trũng lặng buồn hiu
Anh an tâm . Em không còn bối rối
trên đường đi hoa rọi ánh mặt trời
như cần anh kể chuyện tình rất mới
cho nụ cười luôn tươi rói tuyệt vời
Cao Nguyên

Gió Mùa Em

 Gió Mùa Em



Anh đang trên con đường vào thu giữa điệp trùng những ngọn núi tiếp giao trong vùng Monticello của thành phố Charlottesville - thành phố hiện đang còn dẫn đầu trong mười thành phố tốt nhất nước Mỹ về môi sinh và những thắng cảnh đẹp - phía nam tiểu bang Virginia.

Qua khỏi Apple Hill, đường một chiều uốn lượn vút lên trên các triền đồi. Kiếng xe cứ loáng lên những vạt nắng đủ sức chui qua những táng lá rợp bên đường. Chen trong nắng là sự dàn trải đủ sắc màu của lá chớm thu. Xe chạy nghiêng theo triền dốc để lên những tầng đồi rợp vàng của nắng trộn lá. Dòng nghĩ anh theo lá rùng mình chuyển động trong sự tĩnh lặng của không gian vượt cao khỏi tầm những tiếng thở nặng của cuộc sống đời thường.

Những tế bào diệp lục đang thoái hóa trên phiến lá cơ hồ lao xao trong anh nỗi khát khao nhẹ nhàng của một tiếng rơi vào hố thẳm của chính mình. Nếu không có những chiếc lá thỉnh thoảng chao xuống đậu trên mặt hồ, tưởng chừng anh có thể vớt được những đám mây trôi bồng bềnh trong nước.

Chân mây gợn vàng pha tím, cái màu dẫn dụ tâm ta bước qua lằn ranh hiện thực đi vào quá khứ biết nuông chìu những đam mê. Khung cảnh tuyệt vời vào thu ở chỗ anh như thế, nhưng anh quá tệ, không viết được một tác phẩm hay. Phải chi em đang ở đây, để đẩy những dòng chữ thoan thoát bay ru vàng cả mây và phiến lá trong một vùng trời nước trong xanh.

Sao em viết dễ quá, một tiếng rơi nhỏ nhặt bên đời cũng làm thành một trường khúc đủ cám dỗ anh nhập vai vào dòng nghĩ của em. Anh thì chỉ biết nghĩ, những ý nghĩ chân thành với bối cảnh, nhưng khi viết, còn phải lo kiểm soát từng con chữ theo mấy ngón tay vụng về của anh trên bàn phím. Gõ thì chậm mà ý tưởng cứ chạy đi không cách gì cưỡng lại. Cố níu, những mắt xích sự kiện đã không còn liên tục, thế là hỏng.

Em đã từng chê anh về cái tội lười biếng kiểm soát con chữ, nên những gì anh viết, theo anh - có ý thì hỏng lời, mà theo em - được lời thì mất ý. Mà anh, em biết, vốn là người tự ái khiếm thị, nhắm mắt và tin ở mình, nên chi suốt đời sẽ không bao giờ viết được một tuyệt phẩm theo cách gọi của em. Đành thôi, cái nết đánh chết cái đẹp, vậy mà em đã bằng lòng anh về cái nết ấy. Cũng ngộ.
Thế là anh tự tin viết và gởi đi. Biết là khi đọc, em sẽ cười khúc khích về một anh chàng ngố đang ngắm cảnh trời đất vào thu mà còn vớ vẩn về một dấu yêu xa. Đã bảo, đi đâu anh cũng thấy em mà. Bởi em như gió, anh như lá . Xanh, vàng - anh, tùy gió mùa em.
Cao Nguyên

Sự Buồn Vui

 Sự Buồn Vui



Bốn mùa: Xuân - Hạ - Thu - Đông, dòng thời gian bị ngắt ra từng quãng. Nhưng không hẳn là sự chuyển mùa có một giới hạn rõ nét mà còn phải tùy nơi, tùy lúc. Có khác biệt của đất trời, là có khác biệt của lòng người. Sự Buồn Vui là khoảnh khắc của lòng người; Tùy thời, tùy cảnh, tùy mức độ chao rung qua cảm xúc của người với Đời, với Người và với Mình, trong những điều liên hệ giữa chung và riêng.
Có những cảm khái thuận lòng suy nghĩ, cũng có những cảm khái nghịch thường - lòng người mà, đôi khi nó biến đổi trạng thái nhanh như vận tốc ánh sáng.
Đang vui rồi bỗng chợt buồn
đang buồn muốn khóc, lại cười hả hê
đừng hỏi ai tại sao lại thế
mình hỏi mình, không dễ trả lời!
Chuyện buồn vui thì vô kỳ hạn.
Cũng may sự đột biến vô hạn đó, đã tạo trong ta ngọn lửa nhiệt tình, luôn cảm xúc trước nỗi xót xa, sưởi ấm bạn bè và sưởi ấm chính mình. Vượt qua giới hạn của bốn mùa và không gian cách biệt. Sự rung cảm nhạy bén đến độ đôi khi ta không làm chủ được những dòng nước mắt. Nó chợt đến, chợt đi cả khi còn những "nỗi buồn chiến tranh" hay trong thời hậu chiến. Cái cảm giác về một cuộc ra đi nào cũng còn độ nóng. Từ cuộc ra đi xa lắc 1945, rồi 1975 và sau đó nữa. Như Anh vừa nhắc tôi về những người đã ra đi từ một bến sông.
Nhắc một chữ là thấy buồn một chữ. Chữ Sông đó. Con sông nào làm ngăn cách lòng người và ngăn cách nhân sinh? Con sông nào đã đưa ta vào miền đất hứa? Con sông nào đã đẩy ta vào chốn lưu đày? Như tôi đó, đã 3 năm ngồi tù vì một cửa sông, với cái tội bỏ Nước mà đi. Sau 7 năm ở tù không có án về tội "ôm chân đế quốc"!
Nước của tôi đấy sao? Phải. Đích thực là Nước của tôi. Nhưng sao tôi lại bỏ đi? Lại bất chợt nhớ đến câu của một người Bạn vừa mới viết ra: "Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh". Không. Giống nòi không khinh ta. Chúng ta là những mảnh của trăm cái trứng - đứa ra biển, đứa lên non - Sao lại bị rẻ khinh?
Đất nước tôi. Giống nòi tôi. Vĩnh hằng là dòng nước mát, là cội nguồn luôn muốn trở về. Cái nôi của Lạc Hồng vẫn ấm, với tiếng ru êm của bà mẹ Âu Cơ. Chỉ những ai mượn tiếng giống nòi tôi trong mọi ý đồ mưu cầu danh lợi, mới khinh bỉ những người cùng chung nòi giống với mình.
Quê hương, nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người. Sự từ chối quê hương với bất cứ nguyên nhân nào cũng đều là sự bi đát trên chính thân phận của một quê hương.
Cái Vui mày trốn đâu rồi Cái Buồn chễm chệ cứ ngồi ở đây?
Nếu thấy chướng tai, gai mắt thì đá nó đi, quẳng nó đi, quẳng thật xa vào cõi vô ưu. Mà cái Buồn thì lúc nào cũng trên chân cái Vui. Buồn lại biến tướng dưới nhiều hình thức, dưới mọi tốc độ. Có khi chợt đến, chợt đi. Có khi bám hoài dai dẳng trong suốt một thời, đến nỗi có người không còn chịu nổi, đã tự giải thoát mình. Có người thì lấy rượu giải sầu, rồi sầu càng sầu!
Nhưng cũng có người nhờ quá buồn mà tìm ra hạnh phúc. Đó là trường hợp của hai kẻ trên bước đường lang thang vì buồn mà gặp nhau. Qua một thời gian đã hóa gỉải được nỗi buồn và hai Họ nhận được tin báo hỷ. Lành thay. Thiện thay!
Tôi nghe nói, những người thích làm thơ thì hay buồn hơn người bình thường. Có đúng như vậy không? Nếu đúng, thì có cần tránh xa họ cho đỡ buồn không? Chắc là không. Vì tôi cũng thích làm thơ, mà làm thơ để giải buồn, thì chắc là buồn ít hơn người vì buồn mà làm thơ!
Cao Nguyên

HƯƠNG THU

HƯƠNG THU 


🍂 Thơ: Cao Nguyên 🍁 Nhạc: Thủy Tiên ♥️ 
Hoà Âm: Nguyên Ngô 🍂TB: Thủy Tiên 
---
HƯƠNG THU
Trăng vờn giữa gió thu chao
lật đêm trở mộng thơ khao khát tình
hoa lay ngỡ dáng xuân mình
môi ngoan cánh nở giữa thinh không ngời
Tiếc chi không ý mở lời
mời trăng quyện gió rộn vời vợi đêm
nghiêng vần điệu rót vào tim
lòng nghe sảng khoái hương em phả vào
Nhớ trăng tỏa sáng Thu nào
giấc say gối mộng tình trao men nồng
gió chao vàng lá ửng hồng
như môi trao nụ hôn vòng bờ yêu
Cao Nguyên

Thư Viện

Như Thơ

Như Thơ Như Thơ Thơ: Cao Nguyên Ca nhạc: Dzuy Lynh