Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2023

Anh Phải Sống

 Anh Phải Sống

Trong lần tuyệt thực ngày 24/5/2014, người Tù Nhân Lương Tâm đấu tranh cho Dân Chủ và Dân Sinh Việt Nam, anh Trần Huỳnh Duy Thức đã nói với cha của anh:
“Thưa Ba, con không thể sống trong một đất nước không tôn trọng pháp luật và không có quyền con người. Con yêu gia đình lắm, nhưng con yêu Việt Nam hơn”.
Từ ý tưởng cao đẹp đó, anh nguyện tuyệt thực cho đến chết nếu cộng sản Việt Nam không theo ý dân thực hiện quyền dân chủ và làm trong lành môi trường sống cho nhân dân Việt Nam.
Trong tầm nghĩ của tôi, anh phải sống để đi tiếp bước đường anh tâm hiến vì nước quên mình. Bởi vì chính quyền cộng sản ở bất cứ nơi đâu và lúc nào chúng còn thống trị nhân dân, thì một hay nhiều người dân chọn cái chết cho chính mình với bất cứ lý do nào, chúng cũng không quan tâm. Chúng còn mừng vì cái gai tự chết không cần nhổ. Quẳng hay diệt một cái gai nào châm đau chúng là chúng thoát được một mối lo đối kháng lại chủ nghĩa độc đảng toàn trị.
Có bao nhiều người tranh đấu vì Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền cho Việt Nam nếu không chết dưới bàn tay sắt máu của cộng sản thì cũng bị tống xuất ra nước ngoài để vô hiệu hóa cuộc tranh đấu vì lợi ích chung của dân tộc.
Vậy thì sự quyết định tuyệt thực cho đến chết không thể lay chuyển được chủ trương của cộng sản là tận diệt quyền làm chủ của dân.
Tuyệt thực chỉ như một phương cách cảnh báo chế độ đồng thời gửi lời tâm huyết đến những người bạn trẻ đang cùng chí hướng phục vụ quốc gia dân tộc với tinh thần trách nhiệm của một công dân. Sau giai đoạn cảnh báo, mỗi cá nhân hay mỗi tập thể tiếp tục duy trì ý chí đấu tranh cho đến khi đạt được thành quả của mục đích đấu tranh.
Làm được vậy là thỏa được tâm nguyện, trách nhiệm của một người con đối với Nhà và với Nước cũng được chu toàn. Cho nên, tôi mong mỏi thiết tha anh phải sống: Anh phải sống bởi vì anh cần thiết cùng nhân dân tiếp tục cuộc đấu tranh Sự hy sinh mới tuyệt vời cao đẹp Vì tương lai của dân tộc Việt Nam!
Chút tâm tình hôm nay gửi đến Trần Huỳnh Duy Thức cũng đã giải tỏa một phần quan điểm của mình đối với một nhân tố trẻ tích cực trên hành trình đấu tranh vì lẽ sống còn của quốc gia dân tộc. Khi mà thế hệ chúng tôi đang khuất dần trên hành trình đó. Sự bảo tồn tiềm năng cho cuộc tranh đấu luôn cần thiết trong mọi bối cảnh lịch sử phải được hiểu:
Độc Lập Tự Do không tự phát sinh
Mà phải đổi bằng chính mình xương máu!
Thật trân quý vô cùng xương máu của những ai hy sinh cho lẽ sống còn của một Dân Tộc và một Quê Hương phát khởi từ lý tưởng tự dâng hiến.
Cao Nguyên
---
Tin tức liên quan tình trạng hiện nay của anh Trần Huỳnh Duy Thức mời xem trên trang này: https://www.facebook.com/tranhuynhduythuc
All reactions:
ThuyTien-Son TN, Luu Thanh and 39 others
3
3
Share

Tâm Bút

 Tâm Bút

Em hỏi: Bây giờ anh có còn thích viết ?
Như em thấy đấy, anh còn gì nên viết ?
Viết thơ Tình Yêu ư ?
Vẫn những lời thương nhớ, những đau buồn vì xa xôi cách trở !
Mà hằng ngày em đọc rất nhiều ở những trang Thơ trên online, trên Báo ... Thậm chí, cả trên những bức tường ở những công viên.
Mọi người đã phung phí thời gian và chữ nghĩa vào đó quá nhiều.
Rồi được gì hở em ?
Ngoài những nhớ thương mà mình đã biết ..
Ngoài những tin yêu mà mình sợ mất ...!
Cái tha thiết hôm nay - ngày mai thành hoài niệm ..!
Những mất mát trong quá khứ cho ta hôm nay có những nỗi đau ..!
Nhưng anh nghĩ những nỗi đau này không đủ lớn bằng nỗi đau ở chung quanh ta:
- Những đứa bé chưa bao giờ được đi học ...!
- Những cô gái phải sống trong các ổ mãi dâm, hay trong tay những tên cuồng tâm thô bạo ..!
- Những người già gần chết không có người chăm sóc ... !
Một cuộc đời là thế nào hở em ?
Tiếng khóc lăn từ trên nôi xuống, chảy dọc theo tháng năm của bước chân mình .
Từng vũng nước mắt và máu loang lổ quanh ta suốt thế kỷ qua, là số phận nghiệt ngã mà dân mình phải trải ... và thế là cuộc đời?
Anh muốn viết - và anh đã viết - về những cảm nhận đó, để nói với chính mình như một nhắc nhở về ý nghĩa của một cuộc đời
Có ai muốn chia xẻ với mình không ?
Có chứ em.
Chẳng qua là người ta không muốn đèo bồng thêm những đau buồn, khi mà chính họ đã phải vất bỏ bớt trên đường đi tới.
Bởi vì nó quá nặng, chỉ sợ không mang nổi suốt đời.
Chính anh và em cũng vậy.
Liệu mình còn mang được bao nhiêu nỗi đau vào người ?
Anh sợ mình cũng không kham nổi, nếu phải viết về nỗi đắng cay.
Vậy nên đã có những lúc anh không còn biết mình phải viết gì? Vả lại, anh cũng không muốn em đọc những điều anh viết mà buồn thêm cho mình và cho người.
Nhưng bỏ viết hẳn ư?
Không thể, bỏ viết với anh như bỏ một phần trách nhiệm của mình với nhân sinh và xã hội. Và hơn thế, viết như một di chứng của sinh tồn, viết như sự tham dự vào lợi ích chung không cần thiết sự xiển dương cá thể, chỉ như một sự trả nợ chính mình khi cưu mang nghĩa vụ làm người:
Sáng hối hả quảy gánh đời ra chợ
Chiều về vui thoát khoảng nợ trong ngày!
Viết còn là một thú vui trong trò chơi chữ nghĩa.
Mỗi rảnh rỗi anh thích đùa với những con chữ, cứ xáo lên, chuyển đổi ý vần là trải chút lòng mình cho bạn ngắm.
Mỗi lần chuyển đổi chữ, điều mình vừa viết có mới hơn. Thêm một game màu mới trên bức tranh đời .
Viết để làm gì ư ? Là như thế đó. Trước sau chữ nghĩa vẫn một ân tình. Lo gì người đọc không nhìn biết lòng mình. Nếu người đọc chưa thương mến chữ nghĩa của mình là chưa hòa nhập được vào cái hồn của chữ, cái sắc của nghĩa trong bức tranh đời mình tự vẽ.
Có thể là không gian hay thời gian chưa đồng lõa với sự giao cảm. Kiên trì chinh phục cũng là một thái độ sống vì chữ nghĩa.
Chọn chủ đề cho bài viết cũng là cách gọi tình tri kỷ. Ngắm và Ngẫm giữa người và ta là một giao thoa nối kết của vòng sinh diệt chuyển luân:
còn biết bước giữa đời bóng tối
là còn tin le lói cuối đường đi
ra khỏi tháng năm sầu bi trời sáng
tha hồ nhìn dĩ vãng với tương lai
dĩ vãng ngắm cả ân tình cổ mộ
tương lai nhìn hoa trổ giữa mầm xanh
khi mạch sống trong tâm còn gieo hạt
lo gì không ý bén những lời vui
còn nghe bạn tiếng cười trêu cợt gió
lòng chợt vui chữ nghĩa gõ hồn ta
người ghé đọc nở nụ cười đồng cảm
hạnh phúc về dẫu chỉ một sat-na!
Cứ viết đi bằng chữ nghĩa thật thà
Đời sẽ đẹp trong giao hòa thân ái.
Chính vì vậy mà anh vẫn còn viết như chính anh dặn lòng kiên định tiếp tục cuộc sinh tồn khi bản năng còn có thể giữ được cây bút không chao ngã giữa những cơn gió vật vã dòng đời. Cố gắng giữ lòng thành tín:
Tâm trong Đạo - Đạo trong Tâm
giữ tròn Tâm Bút giữa trần gian thô !
Cao Nguyên

Giao Khúc

 Giao Khúc



chiều đi qua ngõ rừng
xôn xao vàng lá rực
gió chao từng cánh buông
lòng thơ giao khúc:
khúc gửi ngàn dặm xa
chào sơn hà vời vợi
ơi này bến bờ qua
có còn thao thức đợi
khúc gửi lòng tri âm
qua thăng trầm dâu bể
ơi hệ lụy trăm năm
còn quyện dòng máu lệ
khúc gửi vào lòng ta
những giao hòa cũ mới
ơi bao điều thiết tha
hãy như hoa mùa đợi
Cao Nguyên

Tâm Đạo

 Tâm Đạo

Em hỏi: Bây giờ anh có còn thích viết ?
Như em thấy đấy, anh còn gì nên viết ?
Viết thơ Tình Yêu ư ?
Vẫn những lời thương nhớ, những đau buồn vì xa xôi cách trở!
Mà hằng ngày em đọc rất nhiều ở những trang Thơ trên online, trên Báo ... Thậm chí, cả trên những bức tường ở những công viên.
Mọi người đã phung phí thời gian và chữ nghĩa vào đó quá nhiều.
Rồi được gì hở em ?
Ngoài những nhớ thương mà mình đã biết ..
Ngoài những tin yêu mà mình sợ mất ...!
Cái tha thiết hôm nay - ngày mai thành hoài niệm ..!
Những mất mát trong quá khứ cho ta hôm nay có những nỗi đau ..!
Nhưng anh nghĩ những nỗi đau này không đủ lớn bằng nỗi đau ở chung quanh ta:
- Những đứa bé chưa bao giờ được đi học ...!
- Những cô gái phải sống trong các ổ mãi dâm, hay trong tay những tên cuồng tâm thô bạo ..!
- Những người già gần chết không có người chăm sóc ... !
Một cuộc đời là thế nào hở em ?
Tiếng khóc lăn từ trên nôi xuống, chảy dọc theo tháng năm của bước chân mình .
Từng vũng nước mắt và máu loang lổ quanh ta suốt thế kỷ qua, là số phận nghiệt ngã mà dân mình phải trải ... và thế là cuộc đời?
Anh muốn viết - và anh đã viết - về những cảm nhận đó, để nói với chính mình như một nhắc nhở về ý nghĩa của một cuộc đời
Có ai muốn chia sẻ với mình không ?
Có chứ em.
Chẳng qua là người ta không muốn đèo bồng thêm những đau buồn, khi mà chính họ đã phải vất bỏ bớt trên đường đi tới.
Bởi vì nó quá nặng, chỉ sợ không mang nổi suốt đời.
Chính anh và em cũng vậy.
Liệu mình còn mang được bao nhiêu nỗi đau vào người ?
Anh sợ mình cũng không kham nổi, nếu phải viết về nỗi đắng cay.
Vậy nên đã có những lúc anh không còn biết mình phải viết gì? Vả lại, anh cũng không muốn em đọc những điều anh viết mà buồn thêm cho mình và cho người.
Nhưng bỏ viết hẳn ư?
Không thể, bỏ viết với anh như bỏ một phần trách nhiệm của mình với nhân sinh và xã hội. Và hơn thế, viết như một di chứng của sinh tồn, viết như sự tham dự vào lợi ích chung không cần thiết sự xiển dương cá thể, chỉ như một sự trả nợ chính mình khi cưu mang nghĩa vụ làm người:
Sáng hối hả quảy gánh đời ra chợ
Chiều về vui thoát khoảng nợ trong ngày!
Viết còn là một thú vui trong trò chơi chữ nghĩa.
Mỗi rảnh rỗi anh thích đùa với những con chữ, cứ xáo lên, chuyển đổi ý vần là trải chút lòng mình cho bạn ngắm.
Mỗi lần chuyển đổi chữ, điều mình vừa viết có mới hơn. Thêm một game màu mới trên bức tranh đời .
Viết để làm gì ư ? Là như thế đó. Trước sau chữ nghĩa vẫn một ân tình. Lo gì người đọc không nhìn biết lòng mình. Nếu người đọc chưa thương mến chữ nghĩa của mình là chưa hòa nhập được vào cái hồn của chữ, cái sắc của nghĩa trong bức tranh đời mình tự vẽ.
Có thể là không gian hay thời gian chưa đồng lõa với sự giao cảm. Kiên trì chinh phục cũng là một thái độ sống vì chữ nghĩa.
Chọn chủ đề cho bài viết cũng là cách gọi tình tri kỷ. Ngắm và Ngẫm giữa người và ta là một giao thoa nối kết của vòng sinh diệt chuyển luân.
còn biết bước giữa đời bóng tối
là còn tin le lói cuối đường đi
ra khỏi tháng năm sầu bi trời sáng
tha hồ nhìn dĩ vãng với tương lai
dĩ vãng ngắm cả ân tình cổ mộ
tương lai nhìn hoa trỗ giữa mầm xanh
khi mạch sống trong tâm còn gieo hạt
lo gì không ý bén những lời vui
còn nghe bạn tiếng cười trêu cợt gió
lòng chợt vui chữ nghĩa gõ hồn ta
người ghé đọc nở nụ cười đồng cảm
hạnh phúc về dẫu chỉ một sat-na!
Cứ viết đi bằng chữ nghĩa thật thà
Đời sẽ đẹp trong giao hòa thân ái.
Chính vì vậy mà anh vẫn còn viết như chính anh dặn lòng kiên định tiếp tục cuộc sinh tồn khi bản năng còn có thể giữ được cây bút không chao ngã giữa những cơn gió vật vã dòng đời. Cố gắng giữ lòng thành tín: Tâm trong Đạo và Đạo trong Tâm.
Cao Nguyên

Thứ Bảy, 9 tháng 12, 2023

Hạc Vọng

 Hạc Vọng



còn nguyên em, nỗi nhớ nhà
còn nguyên anh, những thiết tha cội nguồn
nguồn nhà, hiện mỗi chiều buông
mắt vần mây tím điệu dồn cố nhân
bước thơ phát khảo bồn chồn
ngõ ròng sương khói tỏa ngân tơ vàng
gương lồng điểm khuyết tư trang
huyền duyên đài các vỗ tràng gấm thêu
còn nguyên bóng, dáng mỹ miều
hành trang tuổi ngọc vút diều khỏa bay
còn nguyên hình, rượu thời say
đậu lưng quán cóc nhìn ngây tầm hồng
nhớ nhà, nguồn cội mênh mông
dọi lòng lư thảo nỗi bâng khuâng chiều
thu nguyên hạc vọng cung tiêu
trỗi dư thương khúc rong đều bóng câu!
Cao Nguyên

Thứ Năm, 7 tháng 12, 2023

Duyên Chữ Nghĩa

 Duyên Chữ Nghĩa

Nhờ Duyên của chữ nghĩa hay Duyên với người, mà tôi được cái cơ may gặp nhà thơ Nhất Tuấn .
Tôi không ngại nói với anh về nửa thế kỷ tôi đọc thơ Nhất Tuấn từ "Ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa" đến "Quê xa cũng Thái Bình Dương / Mà ta hai kẻ viễn phương lưu đày".
Năm 2005, khi được tin anh Phạm Huấn mất, tôi viết bài thơ "TIẾC", như nén hương lòng gởi tiễn đưa một đàn anh:
TIẾC
(thương kính gởi thiên thần Phạm Huấn)
Tiếc
lúc gặp anh, Tây Nguyên mùa rực lửa
hẹn rồi chờ, rượu chưa bữa mời nhau
đêm thao thức chờ cổng thành rộng mở (*)
đón bạn về từ giữa núi rừng sâu
Tiếc
những tráng khúc, anh mơ chưa viết được
ngọn bút tình nghẹn chết giữa tim đau
bạn đang giữa trùng vây chưa bỏ cuộc
mà khăn tang ai cố buộc trên đầu
Tiếc
sự tàn nhẫn không thể nào hiểu được
giữa lương tri và cứu cánh làm người
trên đất lạ anh mãi còn thao thức
nhìn xuyên đêm tìm kiếm lại nụ cười
Tiếc
những nụ cười xưa, giờ đã mất
trên chính anh và của bạn bè anh
vậy mà lúc hoàng hôn anh sắp tắt
nhìn cháu con, ánh mắt chợt long lanh
Tiếc
khi anh đi, mình lại không được gặp
nhìn anh thôi, không dám nhắc gì đâu
chỉ lời nói còn trong tim là thật
còn mọi điều, rất tiếc - đã là không!
Cao Nguyên
Tôi gặp anh Phạm Huấn chỉ vài lần trong thời gian quân vụ ở Pleiku, không quen lắm nên chưa được thân, chỉ là cảm mến tính cách và văn phong của anh.
Đâu ngờ bài thơ này lại là một sợi dây nối kết tình thân ái giữa tôi và anh Nhất Tuấn - bào huynh của anh Phạm Huấn.

Khi bài thơ "Tiếc" xuất hiện trên trang khanhly.net, anh Nhất Tuấn nói sẽ chuyển bài thơ đến chị Minh Hà - vợ anh Phạm Huấn. Ô hay, cái vòng quay thời gian đã tạo nên mối ân tình huyền diệu giữa những tấm lòng mang ơn chữ nghĩa.

Mà chữ nghĩa cũng lạ, có gì đó rất quen quen giữa 2 bài thơ: "Thăm Người Lính Cao Nguyên" (Nhất Tuấn - 1964) và "Chiều Trên Cao Nguyên" (Cao Nguyên - 2004). Bốn mươi năm, lịch sử chuyển dịch qua mấy chặng đường, mà chữ nghĩa vẫn một mạch đi "Đây có những người trai / Của núi rừng đất đỏ" của ngày xưa, và nay nghe "gió reo lời hát / ngỡ tiếng bạn về / từ cõi trăm năm"!
Một Mở / Một Kết - Hai tâm hồn đồng điệu viết một tình khúc chứa cả bi và tráng của một thời mình đi qua trên vùng đất còn da diết nhớ :
Thăm Người Lính Cao Nguyên
Chiều muộn, lên rừng núi
Thăm anh lính cao nguyên
Mây đồi xa giăng khói
Chìm dần trong mưa đêm
Đây có những người trai
Của núi rừng đất đỏ
Ba lô nặng trĩu vai
Từng hành quân gian khổ
Hết ở “Pla-tô J”
Lại sang miền “Dak-sut”
Bụi nhòa bộ treillis
Thân run trong giá buốt
Vì dân anh diệt cộng
Nào sá gì lầm than
Chết cho mọi người sống
Đem thân giữ giang san
Đêm nay mưa rừng bay
Thăm nhau trong chốc lát
Ta cùng tay nắm tay
Tìm vui trong điệu hát
Rồi thanh bình trở lại
Có những người em thơ
Chờ anh về tâm sự
Cho trọn niềm ước mơ
Nhất Tuấn
(“Truyện Chúng Mình” I. 1964)
@
Chiều Trên Cao Nguyên
chiều trên cao nguyên
gió reo lời hát
ngỡ tiếng bạn về
từ cõi trăm năm
bạn từng một thời
trong đêm nước mắt
mời rượu tiễn người
vào đất lạnh căm!
chiều trên cao nguyên
sương mù rớt vội
quyện phấn thông vàng
khỏa dấu chân quen!
lòng ta đi qua
từng con dốc sỏi
trên đường về làng
nỗi nhớ gọi vang!
chiều trên cao nguyên
giăng hàng phố mới
đêm ta về đâu
tìm lối trăng xưa
lối chờ, lối đợi
hoa lá giao mùa
chừ xa vời vợi
gót hồng đón đưa!
Cao Nguyên
(tháng ba 2004)
Cám ơn anh Nhất Tuấn, nhờ dòng thơ anh, tôi có thêm một mối ân tình.
Virginia - tháng hai 2009
@
Bài viết đã 7 năm, thời gian vút qua nhưng Duyên Chữ Nghĩa mãi còn hiện hữu. Với cuộc hạnh ngộ của những tâm hồn đồng điệu vì duyên này, tôi và anh Nhất Tuấn lại gặp nhau trong " TUYỂN TẬP NHÂN VĂN -- XUÂN 2016" - Tủ Sách Việt Thức Phát hành tháng 3 / 2016.
Với những cây bút:
Lưu Nguyễn Đạt, Chu Việt, Lê Hữu, Chân Minh, Phạm Cao Dương, Phan Văn Song, Phạm Trần Anh, Nguyễn Cao Quyền, Nguyễn Trọng Khôi, Trọng Đạt, Trần Thanh Hiệp, Song Nhị, Trang Châu, Cao Nguyên, Nhất Tuấn.
Đúng là mối duyên kỳ ngộ phát sinh từ Chữ Nghĩa.
Cao Nguyên
Miền Đông Bắc Hoa Kỳ - 26/3/2016
------
Hình: Cao Nguyên và Nhất Tuấn



Thứ Ba, 5 tháng 12, 2023

Đồng Hành

 Đồng Hành

xin đừng nói xấu tương lai
dẫu trong quá khứ còn nghi hoặc lời
mãi nhìn hướng mặt trời rơi
làm sao cảm được tuyệt vời bình minh
Ô kìa. Nước đẹp, Non xinh
màu cờ Tổ Quốc còn lung linh vàng
ba giòng máu Bắc - Trung - Nam
chảy từ huyết thống Văn Lang Lạc Hồng
Hồng Hà - Trà Khúc - Cửu Long
đang chờ khơi sóng xanh trong thuở nào
bừng lên hải đảo, miền cao
nguồn sinh lực mới vẫy chào Tự Do
hãy thôi danh lợi mơ hồ
hãy thôi tàn phá cơ đồ ngàn năm
xin cùng khởi bước đồng hành
góp công tái tạo bức tranh Sơn Hà
bởi từ hồng thủy can qua
đã làm hoen ố bao tòa sử kinh
Người phân hóa . Đất điêu linh
Nguồn xa . Cội nhạt trong tình cháu con.
Cao Nguyên
@
Companions
Please don’t speak ill of the future
Although the past is still remembered with doubts
If we keep looking where the sun sets
How can we see the wonderful glow of sunrise?
Oh! What a beautiful country!
The colours of our father-land is still brightly yellow
The three regions North, Central and South
All belong to the same origin of Lạc Hồng
Hồng Hà- Trà Khúc - Cửu Long
are waiting for us to sail out as in the old days
On the far islands or in the highlands
a fresh energy is started greeting Freedom
Stop being greedy for vain fame and wealth
Stop destroying the heritage of a thousand years
Please join us and start on the journey
Together we rebuild the picturesque sites of the country
Since the war fire first burnt our homeland
Several chapters of the country’s history were stained
The people divided; the lands ruined
The origin of our ancestors has been lately forgotten
Nguyễn Hữu Thời

Hệ Lụy

 Hệ Lụy

(gửi N.. và Nhãn Lồng
yêu nhau mà lỡ tơ hồng trăm năm)


Anh về bển mới qua
món quà đặc biệt
mai gửi xuống tặng em
nhắc thuở tình tha thiết
Chỉ mấy trái Nhãn Lồng
hái bên đồng quê Nội
đã gợi nhớ cuộc tình
của chúng mình thuở ấy ...
*
Bữa về thăm Long Xuyên
em mừng vui hỉ hả
(ảnh là con Chim Quyên
ưng Nhãn Lồng của Má)
(ưng nhau thì tao gả
ngặt mày chinh chiến xa
Nhãn Lồng còn nhỏ quá
không quen sống xa nhà)
Trầu cau chưa kịp tới
lửa khói đã tràn qua
Anh: nơi vùng ngục tối
Em: đợi bờ đảo xa ...
*
Không ngờ mình gặp lại
từ cõi muôn trùng qua
để anh mừng được hái
nhãn lồng từ quê Cha
Yêu thương nhau là quý
vợ chồng nghĩa với duyên
gọi tên từ hệ luỵ :
Nhãn Lồng ơi! Chim Quyên !
Cao Nguyên

Thứ Hai, 4 tháng 12, 2023

Trên Hành Trình Chữ Nghĩa

 Trên Hành Trình Chữ Nghĩa

Viết tiểu thuyết, hay truyện dài... lâm ly, bi đát thì tôi không có khả năng, còn viết về những chuyện tình đời thì có thể được, chỉ sợ không có người chịu xem. Viết trên online thì chắc khỏi mắc cỡ, mạnh dạn phóng bút.
Hôm nay, viết về một người em, có liên quan đến "Chữ Nghĩa" trên hành trình thơ của tôi. Đây chỉ là một cô em kết nghĩa, nhưng rất tận tình về những sai sót của tôi trong quá trình viết thơ, văn. Bởi cô em là một nhà "mô phạm" chính thống về nguyên tắc, thấy có chữ sai, có cái dấu đặt không đúng chỗ thì "chướng mắt không chịu được".
Khi trang Facebook này thành hình, tôi đưa một số bài thơ từ kho Chữ về các tiểu mục thơ, văn của tôi. Thì hình như ngày nào tôi cũng nhận được lời nhắn của cô em. Chẳng hạn như:
- Sao anh không sửa lỗi văn phạm và chánh tả trong các bài viết của anh? Kèm theo lời nhắn là một bài học căn bản về cách viết đúng cho một câu hay một bài thơ, một đoạn văn... Phải dể ý từng dấu phẩy, dấu chấm... Mồi ngắt câu, mỗi ráp đoạn... phải giữ đúng nguyên tắc hành văn, dù là thơ cách tân, hay ngôn ngữ thời thượng.
Tôi cũng biết cái phạm trù văn chương không thể dùng khái niệm để minh họa, mà là sự xác định cho mình một bút pháp dẫu riêng tư, vẫn nằm trong khuôn khổ chung quyết qua sự thẩm định của người đọc với sự đánh giá khách quan về tính thẩm thấu về trình độ văn hóa của người viết.
Nét chững chạc và sự thẳng thắn của cô em đã thuyết phục tôi "xoay chuyển" một thói quen đã thành nếp từ khi biết viết những dòng thơ, văn... theo sở thích của mình. Thế là tôi phải bỏ ra nhiều giờ để rà xét lại tất cả những bài đã viết hoặc post lên trang nhà. Sửa những lỗi thường gặp, nhân tiện, đọc lại những gì mình đã viết do những cảm xúc đột biến chuyển thành thơ mà không có bản thảo. Tôi thường viết trực tiếp trên "net", không thông qua "word shop", viết xong là đưa vào "kho", hay gởi vào các topic của tôi trên các trang web bạn.
Trong quá trình chuyển đổi "phong cách riêng", đôi khi tôi cũng bị "shock" vì cô em không chịu buông tha, khi tôi lấy cái phong cách riêng của tôi ra để bào chữa những khuyết điểm của mình. Với cách bào chữa nào, thì cô ấy vẫn nói: anh ngoan cố, và kiêu ngạo không đúng chỗ...
Mà tính tôi, thì nhiều người đã nhận xét là rất cố chấp và kiêu ngạo... Bây giờ sửa chữa có muộn không? Chắc là không, nếu tôi còn muốn tiếp tục viết. Dẫu là chỉ viết cho tôi và những người thân. Nhưng ít ra tôi cũng đã chọn được hướng đến, để không thấy mình đi trên con đường vô định. Tuy rằng tôi chưa đến được điểm phải đến, vẫn vô cùng cám ơn tấm lòng của cô em đã tận tụy vì thú vui của một người anh.
Cao Nguyên
@
Mời các bạn xem vài đoạn thơ bất chợt trên hành trình chữ nghĩa:
Bất Chợt
bất chợt trong đầu chữ vút ra
chớp mắt chưa đầy một satna
chỉ còn âm vọng trong tâm thức
đủ trỗ lên đời một ngó hoa!
*
áp tai vào ngực trái em
nghe tim thủ thỉ chân duyên thật thà
rộn mừng tâm thất nở hoa
lung linh sóng gợn giữa hằng hà đêm
*
em đâu hay lúm đồng tiền
sau vai em lúc nhìn nghiêng rất tình
muốn chạm tay sợ giật mình
đụng đuôi mắt nguýt sẽ thinh bặt lời!
*
em nghe hoa khóc chưa em
tiếng như trăng chạm lá mềm đọng sương
lời nào tả hết vô thường
ý nào diễn đạt tinh tường vô ngôn!
*
thỏng chân vào vực càn khôn
ưng không - sóng cũng xoáy tròn thế thôi
thản nhiên giữa sức hút đời
may tâm còn thắm tiếng cười thế nhân!
*
Sáng hối hả quảy gánh đời ra chợ
trưa về vui qua khoảng nợ trong ngày
mừng thấy bạn lưu dấu tình quán trọ
hồi bút chơi xem đó có vui lòng ...
Cao Nguyên
***
Mỗi rảnh rổi anh thích đùa với chữ nghĩa, cứ xáo lên, chuyển đổi ý vần là trải chút lòng mình cho bạn ngắm .
Mỗi lần chuyển đổi chữ, điều mình vừa viết có mới hơn . Thêm một game màu mới trên bức tranh đời của chính ta .
Viết để làm gì ư ? Là như thế đó . Trước sau chữ nghĩa vẫn một ân tình, hòa nhập được vào cái hồn của chữ, cái sắc của nghĩa trong bức tranh đời mình tự vẽ. Có thể là không gian hay thời gian chưa đồng lõa với sự giao cảm. Kiên trì chinh phục cũng là một thái độ sống vì chữ nghĩa.
còn biết bước giữa đời bóng tối
là còn tin le lói cuối đường đi
ra khỏi tháng năm sầu bi trời sáng
tha hồ nhìn dĩ vãng với tương lai
dĩ vãng ngắm cả ân tình cổ mộ
tương lai nhìn hoa trỗ giữa mầm xanh
khi mạch sống trong tâm còn gieo hạt
lo gì không ý bén những lời vui
còn nghe bạn tiếng cười trêu cợt gió
lòng chợt vui chữ nghĩa gõ hồn ta
em ghé đọc nở nụ cười đồng cảm
hạnh phúc về dẫu chỉ một sat-na!
Cao Nguyên

Thư Viện

Tuyển Tập Thơ Văn Bến Trăng

Tuyển Tập Thơ Văn Bến Trăng Lời ngỏ Hội Quán Bến Trăng được thành lập từ mối giao tình thân quí với các Anh Chị Em mà Cao Nguyên đã biết tro...