Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2022

Ẩn Tích Của Du Ngôn

 Ẩn Tích Của Du Ngôn

Cố gắng lắm tôi mới tìm ra chữ nghĩa làm thành chủ đề dẫn vào dòng thơ chính tôi. Mở ra niềm vui vực tôi đứng lên giữa cuộc đời có quá nhiều phế tích.
Những phế tích của nguồn cội yêu thương bị chủ thuyết hiện sinh tẩy xóa và bào mòn nhân bản. Những phế tích đó, trong thơ tôi là có thực. Nhưng vì khát vọng phục hưng nhân bản, phải đánh thức niềm tin từ điêu tàn hoang hóa. Nên những phế tích hóa thơ thành ẩn tích của ngôn từ chân thiện. Với vai trò của người thơ tự nhận mình là môn đệ thuần thành của Thơ Giáo. Chữ nghĩa tôi phải lên đường du thuyết đất trổ mùa xanh, vượt lên trên khắc nghiệt của căn nguyên phế tích.
Hồn Tổ Quốc ngậm ngùi bay vất vưởng trên hành trình khiên cưỡng lưu vong, sử thi thêm một lần bi hận Sự bi hận truyền kiếp trong vòng sinh tồn dân tộc qua những cột mốc thời gian lũ lượt từng đoàn người rời bỏ quê hương đất tổ để tìm sống thoát khỏi bạo quyền hiểm ác và thâm độc.
Nếu người hỏi: Viết để làm gì, và viết cho ai? Xin thưa: Trước tiên viết cho tôi để thỏa mãn cá tính muốn thoát ly các vòng xoắn của chủ thuyết độc tôn khắc kỷ. Viết để chữ nghĩa tự khẳng định mình qua gian truân của dòng sống.
Giữa chuỗi thời gian truân chuyên, đôi khi chọn dịp nhàn cư, khoát y trang lữ khách thả bộ về nguồn giữa chập chùng sương tuyết lạnh xứ người. Khi xuyên qua trũng buồn nhân thế, tâm khách không khỏi chùng, chỉ vì thương quê sữa trộn máu đào, mà lòng nôn nao hướng về cố thổ. Dẫu biết phải đi qua những vùng hoang địa, chỉ còn tro bụi ghi dấu ấn một thời binh lửa. Mồ hôi và máu đã khô dưới bao mùa lá đổ.
Khi đứng giữa ranh giới quê người - quê ta, khách mới thấy hết nỗi cô đơn. Như cái thân đứng trên cái bóng của chính mình ngã xuống vệ đường giữa hai ngả đông – tây. Khách lẩm bẩm: Đúng ta vừa là khách của quê người, vừa là khách của quê ta. Nản lòng chùng bước, khách ghé vào lữ quán uống một tách trà may ra tìm được chút hương quê.
Chiều rơi, trà nhạt, tình chơi vơi. Kẻ đến người đi họa hoằn lắm gặp nhau bằng nụ cười quan ải đồng cảm nhìn áng mây trôi về phương trời đã một thời lặng nghe gió hú trong tầm đạn bay xé toạc tình người. Khách chợt thèm một bát rượu cay và ngã mình vào chỗ ngồi vừa khuyết để được say.
Xoẹt . Lữ quán đóng cửa, lữ khách huơ tay vào vùng trời sẩm tối, đi vào phía cửa bên không cùng đường về quá khứ. Ánh đèn khuya hắt bóng khách trên đường trở lại quê người. Cũng may trong dòng bể dâu, còn âm vang lời sử kinh, nếu không mai đời sẽ tệ, lãng quên gốc rễ của mình!
Cao Nguyên
@
HIỆN THỰC
Trên đường đi hiện thực
Từng cung bậc sắc âm
Đã làm anh thao thức
Và thơ lại trở mình
Mỗi buồn vui va chạm
Tiếng cười khóc bỗng dưng
Từng mạch đời vỡ rạn
Xoáy đau buốt tận cùng
Như chẳng thể quay lưng
Trên nỗi buồn rất thật
Mẹ bán máu nuôi con
Giữa trưa đời tất bật
Em bảo đừng thở dài
Cho ngày mai đỡ lạnh
Sao tâm anh mệt nhoài
Trong mắt người ráo hoảnh
Rõ rồi em, anh biết
Cười tê liệt bờ môi
Bởi những điều tha thiết
Đã khánh kiệt lời vui
Có phải anh đã gặp
Quá nhiều chuyện vô thường
Như mũi dao cắm phập
Vào khát vọng yêu thương
Em hiểu loài chim Quốc
Khi biết bạn chết rồi
Tự treo mình khóc suốt
Miệng rỉ máu hồng tươi
Anh muốn nhìn cuộc đời
Như em chào Việt Nam
Mặt đất thì tuyệt vời
Người gian nan lắm nỗi
Có thể nào một tối
Nhìn nhân loại xếp hàng
Chờ phiên mình hối lỗi
Trước những nỗi lầm than
Rồi địa đàng mở cửa
Hoa nhân ái rực vàng
Và tim người bốc lửa
Làm rạng rỡ trần gian !
Cao Nguyên

Thứ Năm, 3 tháng 2, 2022

Xuân Thơ

 Xuân Thơ

Thơ ơi có biết lòng ta nhớ
nỗi nhớ ùn cao chạm ánh sao
gọi Thơ ta nén từng hơi thở
sợ loãng dòng mơ vỡ ngọt ngào
Sáng gặp Thơ, trời lất phất mưa
vai Thơ hạt nước chảy như đùa
ta đưa tay hứng hương bồ kết
Thơ ghé môi cười thơm tóc xưa!
*
Lòng thơ có biết tình ta thương
từ thuở ngồi xem Thơ tỏa hương
chỉ tiếc mưa vờn hoa biếng trổ
nhụy mới gầy thơm bỗng ngập ngừng
Chiều xa Thơ, vừa trăng bừng lên
tim vui nghe lời Thơ gọi tên
trên đường về lòng ta hóa bướm
chập chờn bay trên môi Thơ đêm!
*
Ngày Xuân Thơ đầy ngõ vạn hồng
tình ta vui sau đêm tàn Đông
chẳng gió, thôi mưa, vừa nắng rỡ
trên từng nụ biếc nở hương thơm!
Cao Nguyên

Tuổi Trẻ Vinh Quang

 Tuổi Trẻ Vinh Quang

Xuân đang đến muôn hoa khoe sắc
tuổi trẻ ơi cấp bách đồng hành
cất lời hát vang trời dậy đất
đòi dân sinh dân chủ Việt Nam
Đừng mãi nhìn nỗi buồn dân tộc
ngẩng cao đầu quên khóc bi ai
quê hương cần bàn tay xây dựng
đồng bào mong hạnh phúc tương lai
Phải diệt bọn tham tàn cướp nước
đã đưa dân vào cuộc điêu linh
tàn phá hết công trình lập quốc
quên nghĩa tình xương máu anh em
Lấy hào khí Việt Nam vùng dậy
hợp lòng dân tuổi trẻ lên đường
hồn dân tộc khởi lên từ đấy
quyết đấu tranh giành lại quê hương
Quyết lấy lại núi rừng biển đảo
bọn cầm quyền bán tháo cho Tàu
đi vì đất vì tình nhân đạo
đi để không hổ thẹn làm người
Xuân khởi sắc hồng tươi hy vọng
dậy mà đi theo bóng tiền nhân
tình thân ái nối vòng tay rộng
nguyện kết đoàn xây dựng non sông
Đời cha ông niềm tin trao trọn
vào hồn thiêng tổ quốc anh linh
giúp cháu con thực thi ước vọng
nhìn quê hương dân chủ hòa bình
Hãy cùng đi đến chân trời mới
dưới trời xanh phất phới cờ vàng
hằng triệu người quê nhà mong đợi
tuổi trẻ Việt Nam phục quốc vinh quang.
Cao Nguyên
@
The glorious youth
Spring comes;all the flowers bloom
Oh youths, let’s go quickly
and sing heaven alarming and earth moving
demanding welfare,democracy for Vietnam
Don’t keep grieving over the national sorrow
Just look up and not cry mournfully
The country is in need of building hands
The people expect a better life in the future
The tyrants and invaders must be killed
because they have led the people to an afflicted life
They have destroyed all the national works
Even the brotherhood efforts have been trampled
With the spirit of rising Vietnam
Having gained popularity,the youths start out
The national pride was raised since then
With a determination to struggle for regaining homeland
We are determined to regain the forests and islands
bartered away with China by the gang in authority
we go for the land and the humanity
we go so as not to be ashamed of ourselves
The spring scenery is bright with fresh hopes
Let’s rise and go following the predecessors
In great affection, we hold one another with open arms
committing ourselves to solidarity in reconstruction of the country
The firm belief is a legacy from our ancestors
With the spirit of the martyrs who died for our fatherland
The descendants will realize their wish
To be able to see the country democratic and peaceful
Let’s go to open a new prospect
of the yellow flags fluttered under the blue sky
Millions of people are waiting at home
for the youths to regain Vietnam in glory.
Translator English by: Nguyễn Hữu Thời
(Trích: Nhà Việt Nam - Vietnam My Homeland)
***
Tuổi Trẻ Vinh Quang :
Lời Cao Nguyên / nhạc Dzuy Lynh

Thứ Tư, 2 tháng 2, 2022

Hoàng Trường Sa

 Hoàng Trường Sa

(Tưởng niệm 47 năm hải chiến Hoàng Sa
của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
- 19/01/1974 - 19/01/2022)
Ơi Hoàng Sa! Hỡi Trường sa!
Bi thương tiếng gọi sơn hà Việt Nam
Đang còn bị giặc xâm lăng
Nước trào rỉ máu - Đất oằn xót đau
Ơi Tổ Quốc! Hỡi Đồng Bào
Yêu thương tiếng gọi thắm màu quê hương
Âm vang trống giục sa trường
Bạch Đằng dậy sóng quật cường oai nghiêm
Giơ tay cao thét lời nguyền
Hận thù Bắc Thuộc hịch truyền xuất quân
Đánh cho giặc Hán kinh hồn
Muôn đời khiếp sợ tinh thần Văn Lang
Hoàng Trường Sa của Việt Nam
Đã trong sử sách ngàn năm lưu truyền
Trống đồng hào khí linh thiêng
Hãy vang lên khắp mọi miền núi sông
Triệu con tim một tấm lòng
Quyết tâm tiêu diệt thù trong giặc ngoài
Việt Nam ơi! Tổ Quốc ơi!
Triệu con dân Việt sẽ khơi sử hồng
Từ Trường Sơn tới Biển Đông
Thịt da xương máu con Rồng cháu Tiên
Núi Sông là một mạch liền
Không ai có thể đảo điên sơn hà .
Cao Nguyên
---
Hoàng Trường Sa – Thơ Cao Nguyên 
nhạc &  trình bày Dzuylynh 

Nguyện Kết

 

Nguyện Kết
 
hôm nay trời nắng đẹp 
sau mưa tuyết chiều qua 
xem online chợ Tết 
càng thêm nỗi nhớ nhà 

bao nhiêu năm xa xứ 
ngắm mùa Đông tuyết sa 
buốt lòng người lữ thứ 
trên tuổi đời xót xa 

quê nhà bên kia biển 
luôn hiển hiện trong tâm 
như triệu lời đưa tiễn 
trong lòng người luyến thương 

giữa lằn ranh cũ mới 
thời gian và cuộc đời 
còn bao lời nhắn gọi 
nghe tâm thức bồi hồi 

ngày mai Mùng Một Tết 
đêm nay đón Giao Thừa 
với những lời nguyện kết 
giữ tin yêu ngàn xưa ! 

Cao Nguyên 


Tiếp Bước

 Tiếp Bước

Tráng khúc thơ treo đầu súng
chân còn vững nhịp Quân Hành
trăng soi hồng bia đá dựng
sao ai nói núi sông buồn

Khắp nơi vang lời hy vọng
Việt Nam Tổ Quốc Vinh Quang
Tuổi Trẻ vươn vai Phù Đổng
sao ai nói mộng xưa tàn

Từ trong màn đêm bi hận
vùng lên theo nắng Xuân về
điệu kèn giục theo trống trận
cùng đi nối mạch tình quê

Tâm thơ gởi người Bạn Trẻ
mừng mai vào lễ xuất quân
nối bước tiền nhân ngạo nghễ
lên đường bảo vệ Quê Hương

Cao Nguyên

Hành Khúc Cho Ngày Mai

 


Hành Khúc Cho Ngày Mai 

Hành trang nhân ái cưu mang
khúc nôi quê mẹ từng trang sử hồng 
gửi đời vạn nỗi hoài mong 
ngày khôi phục lại núi sông vẹn toàn 

Mai vàng thắm sắc vào Xuân 
lời ca tiếng hát lên đường vào mai
hành trình trách nhiệm trên vai 
quyết tâm chuyển lửa truyền tay nhân quyền

Cao Nguyên 

Quặn Thắt Lòng Quốc

 QUẶN THẮT LÒNG QUỐC


Dân Do Thái trong cuộc lưu đày, đã ngồi bên bờ sông Babylon mà than khóc thương nhớ Sion. Dân Việt, với truyền thống gắn bó với cội nguồn, trong kiếp lưu vong vẫn luôn luôn canh cánh bên lòng hình ảnh quê hương, dù phải vật lộn với cuộc hội nhập vất vả cam go. Trong thi ca, nỗi nhớ quê hương cũng rất đậm đà, tiêu biểu như Lý Bạch với bài thơ Tĩnh Dạ Tứ “ Cử đầu vọng minh nguyệt. Đê đầu tư cố hương”. Riêng thi ca Việt hải ngoại, tâm thức lưu vong cũng rất đận nét với những dòng thơ tha thiết Tô Thùy Yên, Hoàng Phong Linh, Vĩnh Liêm, Quan Dương, Ngô Minh Hằng..Và hôm nay, Cao Nguyên, cũng đã trải hết nỗi lòng thương nhớ quê nhà qua những vần điệu thật truyền cảm làm lòng người thổn thức… 

Ra đi, bỏ lại quê hương sau lưng để tìm đất sống nơi quê người đất khách, dân Việt cảm thấy như thể chết đứng giữa hai niềm đau chất ngất. Đau nhìn về đất mẹ buồn thiu tận mãi trời Đông. Đau nhìn vào quê khách lạc lõng dửng dưng nơi trời Tây. Hẳn nhiên không thể chối cãi rằng, cuộc sống tạm dung có nhiều thuận lợi về học vấn, nghề nghiệp và tương lai con cháu, nhưng dân Việt vẫn phải đối diện với những mất mát tinh thần lớn lao, mà những tiện ích vật chất không thể bồi đắp.
bao năm trước, bấy năm sau
tôi đang đứng giữa niềm đau hai chiều
chiều Đông đất mẹ buồn hiu
chiều Tây quê khách quá nhiều dửng dưng 

Nhìn về đất mẹ, Cao Nguyên đã cảm thấy đau xót chứng kiến hiện thực đáng buồn trước thái độ thờ ơ tha hóa của nhiều người, đã vội quên quá khứ đau buồn của dân tộc, đắm mình vào những cám dỗ của cuộc sống mới xô bồ, phồn vinh giả tạo, nhẫn tâm vui hưởng lạc thú trên máu và nước mắt của đồng bào. Võ Thị Hảo, cô giáo Lam đã lên án thái độ vô cảm của đa số dân Việt, để cho con tim hóa đá trước những đau khổ của dân tộc. Bùi Minh Quốc cũng đã thật sự bất bình trước bọn người vô tâm say sưa nhậu nhẹt trên “thân xác em trinh bạch, trên lưng mẹ già còm cõi”. Hôm nay, Cao Nguyên cũng không dấu nổi sự phẫn uất trước thái độ vô ơn và vô thức của nhiều người:
ai đối mặt, ai quay lưng
trước mồ tử sĩ, trước hồn chinh nhân
ngó nhau ngặt nỗi phong trần
lợi danh ám khói còn mong công hầu 

Nói chung, đất nước đang trải qua một thảm trạng bi đát hầu như vô vọng. Người đối mặt với hiện thực thì cảm thấy buốt đau vì mặc cảm bất lực như thể đầu hàng. Còn người quay lưng thì chỉ mong chạy trốn hiện tại thê lương, tỏ thái độ vô can khiếp nhược cầu an!
kẻ đối mặt buốt lòng đau
người quay lưng dấu thật sâu đoạn trường
giữa nay sông núi thê lương
tương lai, quá khứ nhiễu nhương cơ cầu 

Đối diện với hiện thực đau buồn, có lúc tác giả đã đi vào mộng mơ, muốn thoát ly hiện tại để trở với quá khứ, mong một ngày lại được nhìn thấy quê hương đẹp tươi ngày nào. Nhưng hình như niềm mong ước đó rất mong manh, bởi lẽ trong dòng thời gian chuyển biến và lòng người đổi thay, nào ai biết được khi trở về cố quận, những nét đẹp thuở ấy còn không, hay chỉ là những kỷ niệm phai mờ? 

Trước hết, nhà thơ đã trầm ngâm tự hỏi, nếu một mai có cơ hội trở về, không biết có còn nhìn thấy hình bóng quê hương gấm vóc đã một thời nâng niu ôm ấp không? Xin hỏi rừng còn xanh, gió còn reo và lá còn mừng chào đón con người như thuở nào quê hương thanh bình?
một mai về lại phương trời cũ
biết gió còn reo rủ lá mừng
chiếc bóng ngày xưa vào lữ thứ
đang đứng nhìn rừng núi rưng rưng 

Tiếp đến, nhà thơ lại băn khoăn tự hỏi, không biết khi trở về có còn tìm thấy hình bóng ân tình cũ đã một thời đam mê say đắm, đã từng siết chặt vòng tay âu yếm và thỏ thẻ bên tai lời ru tha thiết? Nhiều người vẫn ca ngợi tình yêu dang dở, vẫn thích vẻ đẹp của vầng trăng khuyết. Nhưng không biết ân tình thuở ấy có còn nguyên vẹn đó không, hay đã tàn phai theo năm tháng?
một mai thăm lại ân tình cũ
liệu hình xưa còn đủ đam mê
ngồi giữa đôi vòng tay nhật nguyệt
nghe lời ru tha thiết lòng quê 

Tìm thấy hay không tìm thấy hình bóng ân tình cũ, thì nhà thơ cũng cảm thấy an ủi, ấm lòng vì hình như quá khứ đã trở về trên làn môi ấm đang nở nụ cười, làm tác giả xúc động đến nỗi hai hàng lệ nóng trào tuôn. Dù sao, trong mất mát, cũng còn tìm lại được một chút gì, dẫu tim rối bời, mắt mờ lệ:
nếu thêm được một dòng lệ nóng
chảy vào môi sưởi ấm nụ cười
cho dẫu tim rối bời nhịp đập
cũng thỏa lòng khát vọng làm người 

Mong ước tìm lại được cảnh cũ người xưa, Cao Nguyên còn mơ được nhìn thấy cuộc đời tươi đẹp với tình người nồng thắm và hy vọng nở hoa trên quê hương phục sinh. Vẫn biết rằng, quê hương hôm nay là quê hương lưu đày, thiếu khí thở, thiếu tình người, thiếu chất sống, chẳng khác nào vũng lầy tăm tối. Nhưng Cao Nguyên vẫn mơ ước sẽ có một ngày quê hương bừng sáng, thoát khỏi đêm dài lịch sử đang đày đọa dân Việt hôm nay:
một mai còn chút lời thơ mộng
sẽ gởi quê mình di chúc thơ
thương yêu, nhân ái và hy vọng
mãi đẹp bên đời như ước mơ 

Từ ước mơ, tác giả đã bước qua một tâm cảm lạc quan hơn và tích cực hơn. Đó là niềm tin vào tương lai dân tộc. Nhà thơ vẫn tin tưởng mãnh liệt và chắc tâm rằng, một ngày không xa, ngọn lửa sẽ bừng sáng từ mỗi khung cửa phương đông. Đó có thể là ánh lửa phục sinh cứu thoát dân Việt khỏi bóng đêm của chết chóc và hủy diệt. Đó cũng chính là ngọn lửa hy vọng le lói như ánh sao trong đêm tối 30! Nếu ngày nào, Nguyễn Chí Thiện đã mơ ước ngọn lửa cách mạng sẽ thiêu rụi hết bọn quỷ sứ ma vương “khi đất trời gió nổi. Tàn hung ơi! Bão lửa! trốn vào đâu? bám vào đâu?, thì hôm nay, Cao Nguyên cũng sẽ thỏa lòng, dù có phải bỏ xác nơi quê hương tạm dung, nếu nhìn thấy ngọn lửa bừng cháy trên quê hương dấu yêu:
nếu thêm được niềm tin thắp lửa
rọi sáng từng khung cửa phương đông
cho dẫu lịm bên thềm đất hứa
cũng nhẹ hồn vào cõi mênh mông ! 

Thế đó! Trong niềm đau nhớ về cố hương, Cao Nguyên nói riêng và dân Việt nói chung đã tìm thấy ánh lửa cứu rỗi. Đó là niềm tin vào truyền thống hào hùng dân tộc, vào sức mạnh Diên Hồng, vào ý chí Phù Đổng và con tim Lạc Hồng…Hồn Việt còn và sẽ thảnh thơi trong cõi mênh mông…!

Ngô Quốc Sĩ

Nỗi Nhớ Khôn Nguôi

 Nỗi Nhớ Khôn Nguôi


mới Tháng Hai, đã nhớ Tháng Tư
chưa qua Xuân đã chết nụ cười
trời gió chướng - được mùa nước mắt
tràn qua tim, chảy suốt đời người!

từ Phố Bolsa - nhìn thấy lửa
cháy đỏ trời dọc theo Sông Ba
bạn bè chết, nhớ tên từng đứa
gọi nhau vào bi khúc xót xa!

giữa Tháng Hai, đã nhớ Tháng Tư
tại ký ức nhầm ngày, lộn chỗ
hay đến kỳ siêu độ bạn ta
bốn - mươi - năm tìm không thấy mộ!

nỗi buồn ấy hiển nhiên có thực
ai không tin - cứ hỏi bạn ta
viên đạn nào bắn vào giữa ngực
khi tim còn dồn nhịp thiết tha!

Tây Nguyên ơi! gót hồng, đất đỏ
vội vàng chi đi chẳng giã từ
để bây giờ còn nghe tiếc nhớ
núi rừng xưa in cả bóng người!

Ruộng Đồng hỡi! luống cày vỡ đất
gieo cho xanh hạt giống Tin Yêu
từ mỗi chỗ đau buồn rất thật
triệu đóa hồng Nhân Ái mọc lên! 

Cao Nguyên

Thư Viện

Tuyển Tập Thơ Văn Bến Trăng

Tuyển Tập Thơ Văn Bến Trăng Lời ngỏ Hội Quán Bến Trăng được thành lập từ mối giao tình thân quí với các Anh Chị Em mà Cao Nguyên đã biết tro...