Trường Ca Bi Tráng
Năm mươi năm - hơn mười nghìn đêm mất ngủ
không riêng tôi, riêng anh. Mà cả chúng ta
những người đã sinh từ năm mươi năm trước
Khi chân bước trên mìn, chông chưa hết mỏi
phải tiếp bước vào đời nghèo đói, lầm than
vì vận nước đã cưu mang, sao phải hối
chỉ tiếc ta sẽ chết bởi bàng hoàng
Bạn chém sau lưng, kẻ thù đâm trước ngực
những vết thương nhức nhối không ngừng
làm sao ngủ, khi trái tim vẫn thức
vui thế nào, nước mắt cứ rưng rưng
Khi rời nước - chạy qua rừng, vượt biển
đã mang theo hồn Tổ Quốc thiêng liêng
nặng ơn ai sau nghìn trùng đưa tiễn
nên mơ về chái bếp, lửa hồng reo
Nỗi nhớ mãi triền miên thức dậy
ngực ta đau, vết thương xoáy tận cùng
những tiếng thét hãi hùng còn mãi đấy
bạn bè ơi! xương máu của ta ơi
Vỡ tất cả dưới khung trời huyền thoại
Việt Nam ơi! Tổ Quốc chúng ta ơi!
hồn chết điếng khi tầm tay vói tới
chạm giữa hư không, dòng máu Lạc Hồng
Người hỏi ta, ta hỏi người - bối rối
đường nào đi đến bác ái, hoà bình
nửa thế kỷ ra đi từ rất vội
đến được bờ, mòn mỏi cả lòng tin
Triệu ngựời chết vì những lời phản bội
bao nhiêu triệu lòng đau, bởi những hoài nghi
xin lịch sử đừng bao giờ nói dối
về nhiệt tình từ mỗi cuộc ra đi
Khi phải chết vì kẻ thù trước mặt
ta mỉm cười, đã vì nước hy sinh
nếu phải chết vì kẻ thù dấu mặt
hồn ta đau, theo vết mực di ngôn
Hội chứng Việt Nam chưa ngừng rỉ máu
viết trường ca, con cháu tiếp cha, ông
giữa bi tráng, trong đau thương, yêu dấu
bút vung lên, theo hồn của non sông!
Cao Nguyên
@
The woeful and majestic epic
Fifty years - more than ten thousand nights of lying awake
Not only me, only you but everybody
those who were born four or five decades ago
were exhausted when the war was over
When we just stoped stepping on mines and booby traps
we had to enter the new life of hunger,poverty and miseries
As it was just a national calamity,why any repentance?
We only did not want to die of a stun
Stabbed in the back by friends,from the front by the enemy
the wounds have left aches and pains incessantly
How could I sleep when my heart was wide awake?
How could I enjoy myself when tears welled up
Leaving the country - running through the jungles or crossing the sea
We took with us the spirit of our sacred Father-land
and a deep gratitude to those who stayed an ocean apart
So we just dream of coming home to sit by the warm cooking fires
My nostalgia is always interminable
making my chest hurt,my wound ache innerly
I still could hear the fearful screams at that time
Hey, buddies ! You used to be my own flesh and blood
All has been broken under the legendary heaven
Vietnam ! Vietnam ! Oh, our dear fatherland
I feel like being struck dumb when reaching out
touching nothing just the blood of Lạc Hồng
You ask me,I ask you, we are both confused
Which way is humanity and peace?
I left hurriedly half a century ago
arriving at the promising land; my belief declined
Millions of people died because of the deceiving words
Millions of people were doleful by the doubts
Let’s implore the world for no more lies
about our enthusiasm in every departure
If we were killed by an exposed enemy
we would smile as we sacrificed for our country
If we were killed by a hidden one
our pain would be left in the last words
The Vietnam syndrom is still on the brain
The descendents will write an epic, following their ancestors
In anguish, miseries, with ardent love
they rewrite the history answering the call of the country!
NHT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét