Trường Ca Bi Tráng
bốn mươi năm - hơn mười nghìn đêm mất ngủ 
không riêng tôi, riêng anh. Mà cả chúng ta 
những người đã sống  qua ba phần tư thế  kỷ 
khi chân bước trên mìn, chông .. chưa hết mỏi 
phải tiếp bước vào đời nghèo đói, lầm than 
vì vận nước đã cưu mang, sao phải hối 
chỉ tiếc ta sẽ chết bởi bàng hoàng 
bạn chém sau lưng, kẻ thù đâm trước ngực 
những vết thương nhức nhối không ngừng 
làm sao ngủ, khi trái tim vẫn thức 
vui thế nào, nước mắt cứ rưng rưng
khi bỏ nước - chạy qua rừng, vượt biển 
đã mang theo hồn Tổ Quốc thiêng liêng 
nặng ơn ai sau nghìn trùng đưa tiễn 
nên mơ về chái bếp, lửa hồng reo 
nỗi nhớ mãi triền miên thức dậy 
ngực ta đau, vết thương xoáy tận cùng 
những tiếng thét hãi hùng còn mãi đấy 
bạn bè ơi! xương máu của ta ơi 
vỡ tất cả dưới khung trời huyền thoại 
Việt Nam ơi! Tổ Quốc chúng ta ơi 
hồn chết điếng khi tầm tay vói tới 
chạm giữa hư không, dòng máu Lạc Hồng 
người hỏi ta, ta hỏi người - bối rối 
đường nào đi đến bác ái, hoà bình 
nửa thế kỷ ra đi từ rất vội 
đến được bờ, lừa dối cả lòng tin 
triệu người chết vì những lời phản bội 
bao nhiêu triệu lòng đau, bởi những hoài nghi 
xin lịch sử đừng bao giờ nói dối 
về nhiệt tình từ mỗi cuộc ra đi 
khi phải chết vì kẻ thù trước mặt 
ta mỉm cười, đã vì nước hy sinh 
nếu phải chết vì kẻ thù giấu mặt 
hồn ta đau, theo vết mực di ngôn 
hội chứng Việt Nam chưa ngừng rỉ máu 
viết trường ca, con cháu tiếp cha, ông 
giữa bi tráng, trong đau thương, yêu dấu 
bút vung lên, theo hồn của non sông! 
Cao Nguyên

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét