Thứ Hai, 20 tháng 11, 2023

Những Chuyến Đi

 Những Chuyến Đi

Chờ và hẹn mãi rồi cũng đến lúc phải thực hiện. Đó là việc đi tìm gặp những người bạn từ những Phố Ảo – những người đã quen qua chữ nghĩa trên nhiều trang web trong những năm qua – đã từng chung chia những vui buồn, bi tráng … trên từng đoạn đường sống. Những dòng chữ qua email, qua tin nhắn, qua văn thơ … mà lại hình dung ra nét mặt thân thương trên khung cửa màn hình. Mà không thân thương sao được, khi gọi nhau là anh, em, chú, bác … và cả những con cùng cháu. Để nói về một điều gì đó – một gạch nối chuyển giao tâm thức từ những đã qua, còn lại giữa người, giữa ta; Từ những hôm nay gởi lại mai sau.

Những người đã nhìn quê hương Việt Nam trong bình minh rạng rỡ đầy hoa và nắng tình người; Nhìn ở giữa trưa trong nóng nung nhiệt đới làm cạn kiệt dòng sông và khô hạn ruộng đồng quê mẹ; Nhìn giữa hoàng hôn theo chớp mắt mất còn của những thân nhân, bè bạn xa, gần.
Trân trọng và giữ gìn tình cảm ấy suốt nhiều năm với hằng ngày gặp nhau trên online qua trung gian những con chữ.vĐã thôi thúc mình phải đi, phải gặp để được nhìn, đượcnói trực tiếp với những người bạn ấy.
Phải vói tay chạm tới sự nồng nhiệt của những ân tình.
Phải ôm lấy, vỗ vai, siết chặc tay, hôn nhau... để thấy đời mình còn có những thân tình đáng quí, đáng trân trọng giữ lại trong đời, như một động lực giúp mình tiếp bước trên hành trình với người, với ta.
Đi là đến, mừng biết chừng nào. Bởi trong đời đã có biết bao lần đi không đến, nên chi thường ám ảnh trong tâm những bất chợt không vui, rồi canh cánh trong lòng những điều tiếc nhớ.
Chuyến đi California, tháng 6 năm 2006
Chỉ có 6 ngày cho những nơi cần đến với những cuộc hẹn gặp ở Cali quả thật ngắn, nên khi từ giả Cali, trong tâm mình đầy ắp những cảm xúc về những ưu ái mà mọi nguòi dành cho mình không thể viết ra hết bằng lời trong một lúc.
Mỗi người mà mình đã gặp là một người Bạn - Một chữ Bạn thôi là cả tâm tư sâu lắng ý tình về ngoại cảnh dung thân, về nội tâm ân nghĩa. Bề bộn thế mà đôi khi một tràng cười, một nét nhìn đã thâu tóm được những điều muốn nói. Những nét nhìn tiếp nối, háo hức dẫn mình đi qua từng điểm hẹn. Hồi hộp, đợi chờ siết tay nhau, nhìn trong mắt nhau cái cảm nhận "đồng thanh tương ứng".
Ôi những cánh cửa tâm mở rộng nhiệt thành đã tiếp đãi mình như tình anh em ruột thịt, như những nguòi bạn chí thân dẫu chỉ mới lần đầu gặp mặt. Mối thân tình đến nỗi, trong một cái email do Sông Cửu gởi sau hai ngày gặp mặt đã viết: "... không dám nhìn lại, sợ sự xúc động làm nặng những tâm tư..."
Ôi Bạn, giá mà mình còn thời gian ngồi bên nhau tỉ tê những điều chưa nói hết. Có lẽ mình không nói hết đâu
Bạn ơi! Từ chiếc cầu khỉ nơi Bến Tre quê Bạn, đến những dãi núi điệp trùng của cao nguyên hùng vĩ của một thời mình lưu ngụ trong chiến tranh, đến vùng núi Lào Cay sương muối hòa tan trong nước mắt của những tháng năm nếm trải ngục tù.

Nhiều quá, cảnh vật và lòng người nhét dồn trong ký ức, làm sao trong thoáng chốc khơi quật lên cho hết.
Rỉ rả thôi nhé Bạn, văn thơ ta nhỏ giọt từng hồi khi máu ta còn luân lưu trong huyết quản. Nhớ và viết như
một nỗi đam mê chuyển mạch đời vào tâm, từ tâm thoát ý gởi người cả chất bi và tráng của một thời ta nhập cuộc cho đấu tranh vì tự do, cho nhân bản cuộc đời, và cho nguyên ủy sự lưu vong của nhiều thế hệ.
Chuyến đi Bắc California, tháng 5 năm 2015
Sáng Thứ Hai, trên đường trở lại Nam California sau 3 ngày lãng du trong thung lũng hoa vàng. Chính đề của chuyến đi là cuộc hội ngộ thân hữu tại Câu Lạc Bộ Mây Bốn Phương ở San Jose vào chiều Thứ Bảy (23/5/2015).
Ngồi trên xe đò Hoàng, mở tablet để xem tin với sự kiện lớn trong năm: Memorial Day. Khắp nơi trên nước Mỹ, những buổi lễ tưởng niệm và tri ân những chiến sĩ đã vì nước hy sinh qua bao cuộc chiến bảo vệ chính quốc và bảo vệ tự do dân chủ trên toàn cầu.

Những hình ảnh tưởng niệm nơi đất người lướt qua làm tôi nhớ đến những ngày lễ Chiến Sĩ Trận Vong của quá khứ trên quê hương mình. Lòng bùi ngùi xúc động. Tiếc là hôm nay tôi không thật sự chạm tay vào tên của những người đồng đội đã ra đi cùng chung ý nghĩa của nhiệm vụ bảo vệ quốc gia, dân tộc.
Lòng bâng khuâng hòa lẫn giữa cảm kích và ngậm ngùi, giữa chất bi và tráng của thi sử:
... trên phế tích quách thành chen cỏ rối
người trầm ưu, mùa đợi gió hong mồ
nghiêng bia vỡ, soi trăng tìm cổ tự
viết lại dòng thi sử đã mờ rêu..!
Đành thôi, tôi lẩm nhẩm đọc những dòng thơ tôi viết cho ngày tưởng niệm và ghi ơn:
... cuối tháng năm, nghĩa trang buồn tiếng gió
vườn mộ Người hoa nở đỏ trong tim
những tiếng khóc lặng yên vừa trở giấc
nghe thân thương theo mạch đất rong tìm

tìm Người đến nơi cõi về vĩnh viễn
khoát tay chào trận tuyến phía sau lưng
giữa ánh nến chập chùng đêm đưa tiễn
hoa trao Người từng cánh lệ rưng rưng!
Khi bâng khuâng chạm vào mạch chữ của thiên trường ca bi tráng, không thể nào tránh được sự thao thức trong đêm!
Có trùng hợp không một hành trình định trước, khi tôi và các bạn thực hiện buổi hội ngộ thân hữu kèm theo sự giới thiệu thi tập Thao Thức, gồm những dòng thơ của kẻ lưu vong?
Thời gian và không gian chọn lựa cho một hành trình không chắc đúng với ý định của mình. Nhưng quả thực,
đây là một sắp xếp hợp tình, nên những bâng khuâng càng thêm lắng đọng qua thao thức về phận người và vận
nước. Vận nước đã và đang trong thời nghiệt ngã. Phận người cưu mang vận nước ấy càng xao xuyến trầm ưu!
Trong buổi hội ngộ vừa qua, tôi đã gặp những phận người đó, và đã cùng nhau chung chia những nỗi niềm bi tráng của một giai đoạn lịch sử đau thương của miền Nam Việt Nam.
Hội trường Câu Lạc Bộ Mây Bốn Phương khá rộng, nhưng không làm loãng bầu không khí thân tình nồng ấm của bằng hữu gần xa hội ngộ. Tất cả quí chiến hữu, quí văn thi hữu đã gởi tặng tôi món quà quí giá của ân tình bằng những lời chúc sức khỏe cho nhau. Đó là lời chúc tuyệt vời nhất dành cho mỗi cuộc đời đã trải nghiệm qua lầm than thống khổ để tồn tại sự rạng rỡ của nụ cười.

Cuộc vui nào cũng sẽ tàn theo định luật, bởi sóng thời gian luôn nhịp đều tiếng vỗ trên từng mảnh không gian trăn trở nỗi niềm. Biết vậy, nhưng lời mời gọi cho một buổi tương phùng khác mai kia mốt nọ vẫn còn đó âm vang và hy vọng đến hẹn lại lên.
Cảm ơn những tấm lòng trân trọng của cả ba thế hệ cùng đến với buổi hội ngộ thân tình.
Cao Nguyên
---------
Mời các bạn xem bài tường thuật do phóng viên Vân Hằng
thực hiện:
Trước và sau các điểm thời gian vừa dẫn, còn có những chuyến đi Atlanta, San Jose, Philadelphia, Canada ... Nơi nào cũng có cùng tâm trạng háo hức đợi chờ và tâm giao nồng ấm. Tình bạn đã nâng bước mình lên trên đường đi tới với tất cả tin yêu về một ngày mai rất đẹp trong tình người với người và với quê hương.
Mới nhất là chuyến đi Barcelona và Paris vào mùa Đòng 2015, những dấu ấn thân thương còn in rõ nét trên từng lời chào hỏi, trên từng chặng đón đưa và hội ngộ. Cảnh và người hợp thành một trường khúc mãi ngân vang từng âm điệu vui.
" Mùa Đông năm ấy bây giờ còn thương
mình như tìm thấy trên đường quê hương
những bước chân mẹ bê bết bụi đường
quang gánh trên vai dường như nhẹ hẫng
Trên đường quê hương có tiếng cười em
gởi người yêu dấu khơi mở lòng đêm
theo lời nguyện cầu bình mình sẽ tới
theo lời nguyện cầu loài người thương nhau.."
Đây là những dòng cảm tác tôi viết gởi những người bạn Paris sau buổi tham dự chương trình nhạc thính phòng với chủ đề "Mùa Đông Năm Ấy", gồm những ca khúc nhớ về quê hương của những mùa Đông xưa còn đầy ắp ân tình trong ký ức của những người con ưu vong nhớ Mẹ Việt Nam.
" Mùa Đông năm ấy còn mãi ân tình
nhờ những tấm lòng vì người và đất
tiếng hát lung linh trên hành trình lỡ
giục bước ta đi quên đời tan vỡ!"
Những ân tình còn mãi thấm trong lòng người viễn xứ được gọi về hội ngộ thân thương giữa chiều mùa Đông
Paris sương lạnh, nhưng ấm nồng bởi ánh sáng lung linh đủ sắc màu trên những hàng cây ven đường vào mùa
Giàng Sinh. Cũng đủ lưu lại trong ký ức mình những cảm xúc ấm nồng dàn trải qua lời ca tiếng nhạc mà các bạn cung hiến cho đời với tấm lòng nhân ái bao la. Cảm ơn các bạn, cảm ơn Paris:
"... từ giã Paris trở về đất Mỹ
tôi mang theo cả thế kỷ niềm tin
mỗi con đường đèn giáng sinh ngời sáng
Chúa gởi tin lành đến với nhân sinh
trái đất quay tròn quanh hồn dân tộc
bài thánh ca vui hát dọc chân đời
trái tim lưu vong đâu còn cô độc
khi nghe âm vang tình khúc tuyệt vời
cảm ơn Paris, cảm ơn mọi người
đã gởi tặng tôi bao lời thân mến
từ đến và đi còn đấy nụ cười
còn mãi trong tôi một mùa đông đẹp
tạm biệt Paris tôi mang theo tiếng hát
từ những bản tình ca rất dễ thương
nhớ đông xưa người trở về nguồn cội
gặp gỡ thương yêu từ những hồi chuông!
Cao Nguyên
Mùa Đông 2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thư Viện

Như Thơ

Như Thơ Như Thơ Thơ: Cao Nguyên Ca nhạc: Dzuy Lynh