Vì Khát Vọng Mà Đi
sao phải mượn hơi thở người, để sống
khi huyết quản ta, máu chảy rất hồng?
sao phải mượn lời người, làm tiếng động
khi chính ta, cuồn cuộn một dòng sông
sao phải mượn hồn người, gây xúc cảm
khi lòng ta say đắm vẫn không ngừng?
sao phải mượn tình người, làm ẩn dụ
khi tim ta, còn đủ sức đam mê
này em hỡi! giữa bộn bề cuộc sống
hãy từ ta, vì khát vọng mà đi
khi yêu thương, chưa tới mùa thất sủng
thôi bâng khuâng và bớt những hoài nghi
lòng như nước, chưa bao giờ chảy ngược
mượn sức người, chỉ vượt một lần đau
sao lấp nổi một vực sầu thổn thức
khi buông người, ta chẳng biết về đâu!
Cao Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét