Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2022

Nói Với Em

 Nói Với Em

Trong cõi nhân sinh có bao dòng nước mắt
Trong cuộc sống chết có bao nỗi buồn se thắt lòng người!

Xem vài trang web, nghe vài đoạn tin, thấy những hiện trường máu loang trên những tấm thân bé bỏng. Sự bạo hành từ nhà trường ra đường phố vẫn tiếp diễn trên mặt đất vốn chưa kịp hồi sinh sau chiến tranh.

Trong từng giây phút, loài người phải chứng kiến những cái chết bi thương do niềm tin băng hoại, do đạo đức tha hóa, do lương thiện mù câm!

Cả những đứa trẻ sơ sinh chưa biết sự sống là gì cũng bị vứt bỏ hoặc bị giết chết.
Cha mẹ nào không đau lòng đứt ruột khi nhìn con mình ngã chết trên sân trường, nơi góc phố? Cho dẫu nguyên nhân từ đâu vẫn là điều chua xót. Huống chi con mình mang nặng đẻ đau rồi giết đi không thèm ngoảnh mắt lại nhìn. Sao đành !

Chiến tranh, cuộc bạo hành của lịch sử, giết chết hàng loạt người, dẫu giải thích ra sao vẫn là thảm kịch của loài người. Lấy nguyên nhân bảo vệ tự do, bảo vệ đất nước để biện minh cho sự hy sinh mà khướt từ tính nhân bản, càng đau lòng hơn! Trên những vùng đất không còn chiến tranh, hòa bình chỉ là khái niệm, thì bạo hành vẫn liên tục xảy ra. Một cú đấm, một nhát dao đâm vẫn tồn tại trong cách hành xử giành quyền sống, không thể biện hộ bằng nước mắt hay lòng ân hận . Biết cuộc đời là vô thường, sao lòng vị tha không còn trong bản ngã thiện lương?

Một ngày trong cuộc sống với những bi thương tồn tại. Thật buồn! Như đang đi giữa nghĩa trang phải nhìn những nấm mồ vô chủ, dẫu cho sự chết có tên hay không có tên. Những cái chết bị lãng quên do bị bức tử từ người chiến sĩ đến em bé thơ đều nghiệt ngã và cay đắng. Giọt nước mắt không rơi mà chảy ngược xoáy buốt tim!

Hôm qua nói chuyện với em. Tôi khoe những dòng thơ, câu văn tôi viết thoát khỏi lòng thù hận, chỉ có nỗi bi thương. Em bảo: phúc cho tôi không cưu mang nặng những ánh mắt đỏ ngầu ai oán, để còn đủ sức vượt qua những vũng đời trầm uất.

đời đã chật, sao lòng ta không rộng
cho an nhiên vào cõi tưởng vô hằng
khi giun dế, ruồi xanh và sâu bọ
đã vì hương mà phá bỏ loài hoa

mầm mống tội đồ cũng phát sinh từ đó
giọt nước mắt này, nhỏ xuống cho ai
có thể nào lấy tầm mắt đo chiều dài thế kỷ
khi lương tâm sâu hút dưới tầm nhìn?

(nói với em / thơ Cao Nguyên)

Trong dòng nghĩ mong cuộc sống đi qua những khoảng buồn. Đã một lần tôi viết lời “Vĩnh Biệt Em”, gởi người thiếu nữ quê tôi vượt đại dương nhằm vươn tới ước mơ làm người tri thức chân chính. Rất tiếc, khi ước mơ còn trong hồn thanh tân, còn trên những trang giấy học trò thì bị lửa thiêu. Làn khói trắng mang hồn ước mơ vượt cõi thế trần nghiệt ngã bay lên trời xanh. Chút tàn tro thân xác trả về với lòng đất thân yêu, điều may mắn còn có được.
Chuyện xảy ra đã từ lâu lắm, mà âm vang buồn còn len mãi trong tâm.
Hôm nay mở tập bút ký ra, mời em đọc lời vĩnh biệt ngậm ngùi.

@

VĨNH BIỆT EM

Nỗi buồn đâu phải riêng ai.
Buổi sáng, gởi lời chia buồn với gia đình Violet, khi em không còn nữa. Sau vụ cháy Ký Túc Xá ở Moscow đã làm nhiều người chết, trong đó có 3 sinh viên Việt Nam mới sang Nga du học.
Buổi chiều đi làm về, vẫn thấy nỗi buồn man mác chảy trong người.

Trong đời, tôi đã biết, đã thấy hàng trăm, hàng ngàn “người đi” như vậy. Thế nhưng hôm nay, nỗi buồn xuất phát từ sự ra đi của những đứa em chưa đủ tuổi trưởng thành, cái ước vọng làm người còn chưa vói tới, thì đã vĩnh viễn xa rời nhân thế.

Nỗi xốn xang về sự ra đi của những em bé mới chào đời, những em mới vừa khôn lớn, những em đang độ trưởng thành… đã xác quyết về cái mong manh của một kiếp người.
Hậu quả một phần do thiên tai, phần lớn là do thảm kịch của loài người tác động. Từ một tiếng nổ, từ một đám cháy hay từ sự nhẫn tâm của cha mẹ, đã quên đi đứa con của mình, quên đi những mạng sống. Trách nhiệm đó, con người và xã hội phải gánh lấy. Điều này ai cũng biết, nhưng ai làm thay đổi được cái triền miên khắc nghiệt do con người tạo ra. Vì danh lợi, vì dục vọng và lòng đố kỵ, vì sự tranh chấp quyền lực, vì sự muốn an thân và vô trách nhiệm .., đã đẩy các em vào cõi chết.

Nỗi buồn phiền cứ tiếp tục chảy theo dòng thác oan nghiệt. Nước mắt đã nhiều, niềm đau cũng lắm cho những mất mát đau đến xé lòng.

Bạn biết! Tôi biết! Tất cả đều biết. Nhưng bất lực. Không có một quyền năng nào làm dừng lại những đau khổ đó. Cái chu kỳ Sinh Lão Bệnh Tử đã không đi trọn vòng, nên chi có em mới Sinh đã Tử; Có người chưa Lão cũng Tử … Nên mới có câu ” Trời kêu ai, người ấy dạ “. Cái mong manh là như vậy, nhưng những kẻ gây ra tử vong dường như không bao giờ cảm thấy. Đó là nỗi Buồn lớn hơn cái buồn mà những thân bằng quyến thuộc đã đưa Violet về nơi yên nghỉ vĩnh hằng.

Ngày hôm nay, gia đình Violet đưa di thể em về Việt Nam.
Tôi xin thắp nén hương lòng tiễn đưa em vào cõi-bình-yên:

Vùng Thương Nhớ

Bạn có nghe tin từ Moscow
những đứa em của tôi
đã ra đi từ trong biển lửa
những dòng nước đời thường
không dập tắt được ngọn lửa đang reo
nên những dòng nước mắt người thân
đã ạt ào tuôn xuống
tưới thân xác em
nguồn thương nhớ vô cùng

xương thịt em qua hai lần nóng cháy
linh hồn em trải mấy lượt thăng hoa
xác trần đó tiếc chi vụn vỡ
chỉ mong hồn em yên cõi vĩnh hằng
thời gian trôi giữa dòng hư ảnh
người gặp người sau cuộc nhân sinh

Moscow tuyết nhuộm mùa Đông
em đi lạnh giữa hai hàng nến trắng
những cành violet tiễn đưa em
lung linh theo khói trầm hương
xoáy vút bay lên, bay lên…
em về với Quê Hương, về với Cội Nguồn

Anh lấy nước trong dòng Volga
trộn với nước sông Hồng và nước Cửu Long
tưới quanh năm trên cành Violet
sáng tím một vùng thương nhớ quanh Em !

Cao Nguyên
VA May 12, 2003

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thư Viện

DÒNG SÔNG CŨ

  DÒNG SÔNG CŨ Nếu em khơi được dòng sông cũ Anh dốc vào mấy vụ phù sa Lấp sạch hết rác mùa cuồng lũ Cho rong rêu kết tụ đơm hoa Từ thuở nhậ...