Lữ Khách vào Xuân
người Lữ Khách
trên đường vào Xuân
đôi chân trần
dung nhan ngày tháng cũ
những mảnh vỡ thời gian
rớt dọc đường đi
đủ sắc màu
mảnh đen này
tạc đời hoang phế
mảnh tím này
khắc cuộc bể dâu
mảnh đỏ này
ghi lời oán hận
mảnh nâu này
tình nghĩa xót đau
Lữ Khách đi
mãi đi
với những băn khoăn
và lòng tự hỏi
huy hoàng nào
thành quả Cha Ông
máu xương nào
một thời phung phí
quê hương nào
cày xới ngổn ngang
Lữ khách đi
đi mãi
và lòng tự nghĩ
có gì vui
trên bước lưu vong
có gì vui
nơi miền đất lạ
có gì vui
những Tết xa nhà
có gì vui
bạn bè trôi nổi
có gì vui
trong men rượu cay ?
Lữ Khách đi
đi mãi
chân đạp gai đời
rướm máu thịt da
thân chạm lòng người
nặng lời dối trá
tâm chạm tim người
vật vã đau thương
Lữ Khách đi
đi mãi
lòng bồn chồn
giữa những điều may rủi
trong số phận làm người
giữa những vùng nghèo đói
trên khắp mặt địa cấu
giữa những lời bối rối
người gọi người tìm nhau !
Lữ Khách dừng chân lại
nơi phố ảo ân tình
uống chén trà Xuân nhạt
chữa lành vết chân đau
Để mai
Lữ Khách còn đi nữa
nhưng chưa biết
từ đâu
đi về đâu
nhà với quê xa lắc
sông biển nào chẳng sâu
thật sâu!
Cao Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét