Thứ Hai, 26 tháng 6, 2023

Mùa Hạ với Biển và Em

 Mùa Hạ với Biển và Em


Thời tiết vùng Đông Bắc Mỹ chuyển vào mùa Hạ với nhiệt độ nóng, nên lại thèm ra Biển như trong thơ:

Chiều vắng Em, Anh một mình ra Biển
Lặng yên nghe tiếng sóng vỗ lời buồn
Bỗng dưng anh nhớ lời Em đã hỏi:
Biển chờ người hay người chờ biển hỡi anh ?
Gợi lời thơ, kỷ niệm hiện về với chương trình nhạc thính phòng "Tình Khúc Tháng Sáu" tại Paris, tháng 6 năm 2017.
Lời Chào gửi đến khán thính giả tham dự chương trình nhạc giới thiệu CD "Biển và Em"
Từ thủ đô Hoa Thịnh Đốn, chúng tôi là Cao Nguyên gửi lời chào trân trọng đến quí vị khán thính giả đang tham dự chương trình nhạc thính phòng với chủ đề "Tình Khúc Tháng Sáu" tại Paris.
Thật là hân hạnh cho chúng tôi được ban tổ chức Nhạc thính phòng Hát Cho Người Yêu Nước với chủ đề Tình Khúc Tháng Sáu kết hợp với anh chị em ca nhạc sĩ mở đầu chương trình với phần giới thiệu CD Nhạc Biển và Em gồm 10 ca khúc được nhạc sĩ Đình Đại phổ nhạc từ thơ Cao Nguyên. Các ca sĩ: Anh Chi, Mộng Trang, Tố Lan, Quinny Quỳnh, Đình Đại và Thu Sương đã ưu ái góp tiếng hát nâng những dòng thơ tỏa âm trong không gian thơ mộng Paris.
Thơ tôi đó người ơi nâng tiếng hát
bằng thanh âm từ khao khát lên đường
vì tổ quốc, vì quê hương yêu dấu
vì đồng bào và tuổi trẻ thân thương..
Vâng, thưa quý vị. Chúng tôi đã lên đường từ khao khát thực hiện những ước mơ của tuổi trẻ Việt Nam. Từ ước mơ thành người Phù Đổng diệt giặc ngoại xâm, đến ước mơ bảo quốc an dân.
Ước mơ vượt không gian và thời gian đi qua chiến trường xưa còn nung màu lửa đỏ, đi qua các trại tù cộng sản mù mịt tương lai, đi qua sóng gió trải dài trên đường lưu vong ... vẫn giữ mãi là những ước mơ của thời tuổi trẻ.
Dòng thơ chúng tôi phát khởi từ những ước mơ hằng lưu trong ký ức đã chạm vào tâm tư của những người đồng cảnh và đồng cảm, để có hôm nay những tiếng hát ngọt ngào nâng dòng thơ thoát bay mang dấu ấn những ước mơ gửi vào lòng người những khát khao quang phục quê hương thanh bình với tình người thân ái.
Cảm ơn quý vị đã thương mến đến với chương trình Hát Cho Người Yêu Nước với chủ đề "Tình Khúc Tháng Sáu", trong đó có phần giới thiệu CD nhạc "Biển và Em".
Do đó, CD nhạc "Biển và Em" chính thức phát hành tại Paris ngày hôm nay, như phần nào đáp lại tình cảm mà ban tổ chức đã dành cho chúng tôi.
Cảm ơn các nhạc sĩ Đình Đại, Đặng Bình và Nam Anh cùng các ca sĩ tận tâm góp mặt trong buổi nhạc đầy ý nghĩa này.
Đặc biệt xin cám ơn Ban Tổ chức với chị Thúy Phượng, anh chị Bùi Xuân Quang và bạn hữu đã thực hiện chương trình nhạc thính phòng hôm nay.
Trân trọng cảm ơn quí vị đã lắng nghe vài lời tâm tình của chúng tôi.
Chúc toàn thể quý vị mọi sự an vui với một buổi chiều Chủ Nhật đẹp tình thân ái trong không gian dịu nắng Paris.
Trân trọng kính chào,
Cao Nguyên
Washington. DC - 11/6/2017
---
CD Thơ Nhạc do các ca nhạc sĩ Paris thực hiện, gồm 10 bài:
1- Biển và Em / Đình Đại
2- Chân Tình / Mộng Trang
3- Hát Đi Em / Quỳnh Vy
4- Nhớ Sài Gòn / Anh Chi
5- Ước Mơ Việt / Tố Lan
6- Nỗi Nhớ Khôn Nguôi / Thu Sương
7- Rừng Ơi / Đình Đại
8- Tiếng Hát Tự Do / Anh Chi
9- Thơ Em Vào Đời / Tố Lan
10- Phù Đổng / Đình Đại
---
Biển và Em

Thứ Bảy, 24 tháng 6, 2023

Sinh Nhật Tình

 Sinh Nhật Tình


image.png

Khởi từ lòng thao thức
mà tâm linh hợp đồng
anh ký dòng hôn ước
em ướm nụ hôn nồng 

Mùa thương vừa chớm Hạ
hoa lá đẹp tươi màu
tình trao nhau hòa nhã
ơn trời định duyên trao 

Giữa mùa trăng Tháng Tám
mừng nhau Sinh Nhật Tình 
bên đóa hồng tươi thắm
uống chung môi rượu nồng 

Mong cuộc tình đẹp mãi 
vượt sóng gió thời gian 
khắc ghi lời nguyện ước
trong đôi tim rực vàng 

Cao Nguyên 

Chủ Nhật, 28 tháng 5, 2023

Nốt Trầm

 Nốt Trầm

(Mến gởi ca sĩ Anh Chi - Paris)

Nốt Trầm chuyển mạch thương yêu
vào tình nhân thế trong chiều vào Thu
Paris chưa chớm sương mù
nhưng bâng khuâng chạm lòng người thẩm âm

Khởi lên từ những Nốt Trầm
giọng ca hòa quyện cung đàn luyến lưu
dư âm loang tỏa sóng triều
dội vào tâm tưởng thương yêu Nốt Trầm !

Cao Nguyên 

.....
CD nhạc "Nốt Trầm" của ca sĩ Anh Chi


Thứ Tư, 17 tháng 5, 2023

Sài Gòn Đẹp Lắm

 Sài Gòn Đẹp Lắm


Sài Gòn của hôm nay - ngày Mười tháng Sáu
khi những người Sài Gòn nắm tay nhau đi đòi công lý
dưới ánh sáng chói chang của mặt trời nhiệt đới
khơi nóng tình người chảy theo mồ hôi và nước mắt
mồ hôi và nước mắt cần thiết đổi lấy tự do
tự do cho đất trong vòng rào kẽm gai
tự do cho người bị khóa tay và bịt miệng
bởi một lũ người chỉ biết sống bằng tội ác
tội ác với đồng bào cùng chung màu da
tội ác với thân nhân cùng chung dòng máu
giết và giết là bản năng của chủ nghĩa cuồng ngông
chém và chém là thú tánh của loài khát máu
tội ác phải được tẩy xóa với quyết tâm nhân bản
của người Việt Nam phải giữ lấy Việt Nam
như người Sài Gòn phải giữ lấy Sài Gòn
bởi Sài Gòn và Việt Nam trong tình thương nhân loại
trân trọng lắm những tấm lòng Sài Gòn hôm nay
ngày của Sài Gòn quật khởi chống bạo quyền
dám chẻ đất tổ tiên bán cho giặc Tàu
vốn là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam
giòng Văn Lang tiếp ghi trang quốc sử
viết bởi triệu trái tim hào khí Sài Gòn
với hình ảnh đẹp nhất của hôm nay
sau bao năm lịm buồn dưới cái tên ác quỷ
Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn ơi !
Cao Nguyên
Sài Gòn quật khởi - 10/6/2018

Chủ Nhật, 14 tháng 5, 2023

Những Đóa Hồng Tặng Mẹ

 Những Đóa Hồng Tặng Mẹ



Đóa Hồng Đỏ thắm tươi dâng kính Mẹ
chứa ân tình dòng máu lệ trong con
mong con lớn trên đường đời mạnh khỏe
vững bước đi vượt dâu bể gập ghềnh
Đóa Hồng Vàng con mến thương tặng Mẹ
thơm từng lời Mẹ kể chuyện nhân sinh
với lời ru luôn thắm tình sông núi
đẹp tuyệt vời dòng sử Việt trung trinh
Đóa Hồng Tím gợi con luôn nhớ Mẹ
dẫu con xa vòng tay Mẹ bao năm
mỗi thoáng nhớ như trăm ngàn hạt lệ
dập dồn tuôn trong khóe mắt u buồn
Mẹ an tâm như lời con đã hứa
mạnh mẽ đi như lời Mẹ hằng mong
tiếp mạch sống thắm hồng tình nhân ái
từ xưa nay luân chuyển mãi về sau
Cao Nguyên

Thứ Tư, 19 tháng 4, 2023

Thi sĩ Cao Nguyên và tâm tình " Thao Thức"


Tâm Tình trong dòng thơ Thao Thức
Trước tiên, Cao Nguyên thân kính mến gửi đến quý vị lời chào trân trọng nhất từ một tấm lòng của chữ nghĩa.
Thưa quý vị. Tôi chọn Cao Nguyên làm bút danh là muốn giữ mãi trong hồi ức của mình một nơi chốn đáng yêu mà do duyên binh nghiệp mà tôi đã đến và sống qua suốt mười năm nơi Phố Núi Pleiku.
Cao Nguyên trung phần Việt Nam quả thật đáng yêu, cho dẫu ở đó có những con phố “đi năm phút đã về chốn cũ”, trong nắng hạ bụi mù trời, trong sương thu buồn muôn thuở. Bởi đáng yêu nên mãi nhớ:
... vẫn cứ thích về thăm Phố Núi
ngồi bên em nghe tiếng suối reo
nhìn tia nắng hoàng hôn rớt vội
thấy vàng ươm từng hạt sương treo ...
Đó là bản tự tình tôi viết cho Em-Pleiku, và đã nói với em “đời đã chật sao lòng ta không rộng” cho con chữ thoát bay trên ngàn dặm nhớ, trên vạn cơn mơ . Mơ thấy quê mình đẹp lắm, đủ cả tình người và đất của Huế, Sài Gòn, Hà Nội … đủ cả tuổi thơ nơi xóm thôn Nội, Ngoại quê nhà:
... Đà Lạt, Nha Trang - biển, rừng ta đó
nhắc chừng nhau, để nhớ Việt Nam
Những nỗi nhớ chưa hề biết mệt
Trong tâm tư suốt một đời người ...
Đó là nỗi bi thương trong phận người lưu vong. Nên trong ngàn đêm thao thức về nỗi nhớ Đất, nhớ Người. Luôn có sự ray rứt đi tìm nguyên ủy của cuộc lưu vong. Đã thấy nhưng chưa rõ, tưởng thấu nhưng còn ngẫm, mà càng ngẫm càng đau lòng! Sự đau lòng không chỉ riêng tôi mà cả trong tâm tư của quý vị, của hằng triệu người bỏ nước ra đi tìm tự do trong cuộc nhân sinh .
Sự tàn khốc của cuộc chiến là một định đề kết nối bằng những chuỗi đau thương của bao nhiêu triệu người ngã xuống chỉ trong hai mươi năm của cuộc chiến Quốc – Cộng.
Sự thổn thức khơi chảy những dòng lệ đỏ gồm nước mắt và máu của những con tim vỡ theo nức nở của tiếng khóc ngậm ngùi khi phải làm nạn nhân và chứng nhân trong những cuộc thảm sát của tập đoàn quân Cộng Sản chỉ biết thù hận và hủy diệt . Hủy diệt tình người, hủy diệt mặt đất, hủy diệt cả nền văn hóa dân tộc.
Thử hỏi quý vị, một người cưu mang chữ nghĩa phải đi như thế nào dưới sự khắc nghiệt của chiến tranh và sự hủy diệt mà không bị gục ngã? Phải vịn câu thơ mà đứng dậy, tiếp tục đi. Cảm ơn chữ nghĩa cho tôi chỗ tựa suốt đời với niềm tin rồi mặt trời cũng mọc ở phương đông. Thứ mặt trời của ánh sáng chân lý, của khát vọng làm người, của tự do dân chủ. Bởi mặt trời đang có ở quê nhà là mặt trời của thống trị, đốt cháy màu xanh của lá, đốt cháy tình người, đốt cháy mọi di sản nhân bản Việt Nam.
".. Vạch tìm trong đống tro tàn
nhặt lên từng mảng da vàng còn tươi …!"
Dẫu cuộc chiến đã chấm dứt bốn mươi năm. Nhưng trên hành trình thơ tôi đi qua, tất cả đều mới quá. Mới cả hơi thở cuối của đồng đội trong vòng tay tôi, mới cả đôi môi bé thơ ngậm núm vú tìm giọt sữa nơi người mẹ đã chết trên con đường chạy trốn kẻ thù. Và mới quá những trại tù nơi núi rừng Việt Bắc chứa những phận người thoi thóp sống để chờ ngày về sống lưu vong trên chính quê hương mình, lưu vong mãn kiếp trên đất người!
Trong sự rủi ro của một phận người sinh lầm thế kỷ điêu linh, tôi có cái may được làm người lính có trách nhiệm giữ nước, được làm chứng nhân của giai đoạn lịch sử khắc nghiệt đó. Một khắc nghiệt cay đắng của chiến binh: Chưa buông súng đã đầu hàng! Trong bàng hoàng thao thức, những giọt nước mắt pha máu chảy từ tim, luồn lách qua dòng nghĩ rót từng con chữ lên mặt giấy thành dòng thơ lưu vong!
Thơ ta đó rừng ơi ru chút nhé! Nghe tưởng chừng lời ủy mị của kẻ thoái thân. Không đâu, tôi vẫn khẳng định mình là một chiến bình còn tại ngũ, vì chưa hề nhận được chứng chỉ giải ngũ từ Bộ Quốc Phòng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Nên tôi vẫn tiếp tục chiến đấu chống kẻ thù dân tộc bằng cây bút. Còn nghiêm chỉnh chào lá quốc kỳ nền vàng ba sọc đỏ, vẫn áp tay lên ngực trái hát bản quốc ca: Này công dân ơi đứng lên đáp lời sông núi … và cúi đầu mặc niệm những linh hồn vị quốc vong thân!
Luôn cầu xin hồn thiêng đất nước ban ơn lành cho quê hương Việt Nam sớm thoát cơn nguy biến nước mất nhà tan, nhân dân thôi thống khổ!
".. Có thể nào một tối
nhìn nhân loại sắp hàng
chờ phiên mình hối lỗi
trước những nỗi lầm than!"
Mong lắm thay. Một cuộc tự hối của những tên đồ tể, những kẻ bán nước hại dân, kể cả những tên đốn mạt bán cả linh hồn đồng đội, phản trắc và trở cờ!
Riêng về tập thơ “Thao Thức”, ngắm bức tranh “Ngàn Đêm Thao Thức” của họa sĩ Vũ Hối, tôi nảy ra ý niệm dùng chữ “Thao Thức” cho chủ đề. Bởi vì chính tôi đã thao thức qua mấy nghìn đêm từ trong trại tù Cộng Sản đến nhập cuộc lưu vong. Qua dòng nghĩ, chữ nối chữ, câu nối câu hình thành những bài thơ tôi phóng lên các trang văn học sử online, hoặc lưu lại trên báo giấy và các tuyển tập văn học.
Sự cảm nhận ưu ái của người đọc qua dòng thơ này, hổ trợ tinh thần cho từng bài thơ tiếp theo. Suốt chiều dài hơn 20 năm ẩn chứa trong nguồn thơ đó. Điểm xuất phát từ bi hận của Tháng Tư Đen: Chưa buông súng đã đầu hàng …
Dấy lên bao trăn trở trên từng góc cạnh đời nghĩ đến hay chạm đến trái tim Việt Nam:
".. Làm sao ngủ khi trái tim vẫn thức
Vui thế nào nước mắt cứ rưng rưng!"
Tôi là một người Việt Nam. Mỗi quý vị là một người Việt Nam. Có trái tim Việt Nam nào không thổn thức trước những điêu linh, nhà tan nước mất, còn phải chạy trốn kẻ thù tàn bạo cưỡng chiếm quê hương mình?:
".. Là một người Việt Nam
Trái tim tôi bị đau
Kể từ khi bỏ nước
Sống nhập cuộc lưu vong!
Việt Nam quê hương tôi
Một đất nước tuyệt vời
Đau và thương mãnh liệt
Trong trái tim Việt Nam!"
Đau lắm, thưa quý vị. Nhìn vết đạn xoáy bên vành ngực / lòng quặn đau nghẹn nỗi sa trường!
Nỗi đau của người lính bị bức tử là vậy, nhưng vẫn nhỏ hơn nỗi đau của một dân tộc qua các cột mốc thời gian 1954, 1968, 1072, 1075 … phải chạy trốn một thế lực thù hận đã mất tính người “thà giết lầm hơn bỏ sót” những ai chống lại chúng, những ai đòi quyền tự do và bình đẳng.
Những hố chôn người tập thể luôn là ấn tượng ghìm sâu trong tâm trí mỗi người dân Việt, đã trực tiếp hoặc gián tiếp là chứng nhân, là nạn nhân của cuộc chiến phi nhân theo chủ thuyết Cộng Sản.
Qua hơn 200 bài thơ trong tập thơ Thao Thức, tôi muốn chia xẻ cùng quí vị những gì mà một người Việt Nam, vừa à chứng nhân, vừa là nạn nhân của cuộc chiến bảo vệ quê hương. Tôi chia xẻ cùng quý vị về nỗi đau nhức nhối từ những vết thương của Đất, của Người. Tôi cũng chia xẻ cùng quý vị niềm hy vọng của những người Việt Nam luôn mong muốn quê hương mình sẽ được tái tạo từ những xanh thơm của ruộng vườn, sự khang trang của phố thị, những thơ mộng của núi sông.
Hơn thế nữa là sự phục hung nền kỷ cương đạo đức luân thường do Tổ Tiên dựng xây và lưu lại, sau sự tàn phá không thương tiếc của tập đoàn thống trị trên quê hương mình hôm nay.
Còn đâu một đất nước Việt Nam ngàn năm văn hiến với niềm tự hào của giòng giống Lạc Long! Còn đâu một thành phố Sài Gòn với tên gọi Hòn Ngọc Viễn Đông! Tất cả đã bị “lăng trì” bởi tiếng nổ kinh tâm trong ngày 30 tháng 4 năm 1975!"
".. Rơi vang một tiếng nổ bùng
Thắt ngang nước Việt một vòng khăn tang!"
Ba mươi chín năm qua rồi phải không quí vị? Một nửa đời người, một nửa thế kỷ. Nửa thế kỷ Việt Nam / Nửa thế kỷ thật buồn! Một nỗi buồn bi đát triền miên thấm dần trong tâm trí chúng ta, hình thành nỗi khắc khoải ưu tư suốt một đời người . Niềm đau còn thấm vào dòng hệ lụy cưu mang một nỗi ngậm ngùi:
".. Vạch tìm trong đống tro tàn
nhặt lên từng mảnh da vàng còn tươi
Máu loang xé toạc tiếng cười
ngang lưng vết chém của loài thú hoang!"
Từ khắc khoải ưu tư đến hoài vọng tái tạo quê hương, tôi đã viết “Trường Ca Bi Tráng”. Bi rất nhiều mà Tráng cũng không ít. Bởi những anh hùng vị quốc vong thân, đã làm nên một trang sử oai hùng cho các thế hệ tiếp sau noi gương tiền nhân đi làm lịch sử:
".. Học lịch sử để biết làm Lịch sử
Độc Lập Tự Do không tự phát sinh
Mà phải đổi bằng chính mình xương máu
Vì non sông, vì tổ quốc Việt Nam "
Cảm ơn quý vị đã dành chút thời gian để nghe đôi điều tâm tình của tác giả “Dòng Thơ Lưu Vong”.

Trân trọng
Cao Nguyên
Washington. DC - 10/03/2014
(trích bài phát biểu của Cao Nguyên trong cuộc hội luận "Tác Giả và Tác Phẩm" trên đài truyền hình Hoa Thịnh Đốn

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2023

Sinh Ngày Ba Mươi Tháng Tư


Sinh Ngày Ba Mươi Tháng Tư
con sinh ba-mươi-tháng-tư
đúng ngày cha bước vào tù khổ sai
tiễn cha, mẹ nén thở dài
sợ buông tiếng nấc mệt nhoài thân con
cha đi bước lặng bồn chồn
mẹ khô mạch sữa, con tròn tuổi không
lúa nào xanh giữa máu ròng
còn ai đi kiếm xác chồng giữa đêm
mẹ nuôi con nặng truân chuyên
oằn vai quang gánh, ưu phiền riêng mang
ngày đời khổ nhục dọc ngang
đêm tình thao thức ru con vào đời
cha về quá tuổi thôi nôi
mừng con biết lớn theo lời mẹ ru
ngẩng đầu đi giữa dòng đời
bước qua khắc nghiệt cố cười làm vui
nay con bốn - bảy tuổi rồi
đang ngồi nhớ lại những lời mẹ ru
và lời cha nhắn trong tù
viết thành bi khúc gửi người ngàn sau !

Cao Nguyên 

Chủ Nhật, 9 tháng 4, 2023

Thơ Đăng Báo

 Thơ Đăng Báo

Nhớ ngày xưa, thời còn đi học, tôi cũng tập làm thơ, ký cóp chữ nghĩa, nắn nót vài dòng (được gọi là thơ) mà riêng mình lấy làm đắc ý. Gởi bài thơ đó cho bạn hay cho người tình, rồi chờ đợi một hồi âm tán thưởng. Cùng lúc với niềm mơ ước có một ngày, một bài thơ nào đó của mình được xuất hiện trên mặt báo (dù chỉ là báo lá cải thôi) cũng là một niềm vui vô hạn. Vì thơ mình đã được nhiều người đọc, và thế là vui, là hãnh diện với bạn, với người tình.
Để ước mơ biến thành sự thật, người làm thơ phải biết đợi chờ, đợi chờ tài năng phát triển, đợi chờ những người làm báo để mắt đến, đợi chờ ngày báo phát hành.
Sự đợi chờ phải chấp nhận trên một lối đi, thuở mà phương tiện truyền thông chưa toàn cầu hóa. Bây giờ thì có khác đôi điều, khác ở chỗ thơ mình vừa xuất kỳ hữu ý, gõ thật nhanh rồi phóng lên online, có thể sau mươi phút, người làm thơ nhận được hồi âm: "bài thơ dễ thương quá" hay "thật ngậm ngùi"! Thế là vui, dẫu bài thơ có ngậm ngùi thật.
Thơ viết về "Tháng Tư Đen" sao không ngậm ngùi! Còn nếu bài thơ này mà được chọn (khó lắm) để đăng báo, thì ngậm ngùi của Tháng Tư nhập chung với ngậm ngùi Tháng Bảy với chuyện mưa ngâu!
Bởi vì, theo quy định chung của các tạp chí văn học: Bài gửi cho báo này không gửi cho báo khác đã đành, mà còn không được phổ biến trên online. Nếu muốn, phải đợi sau khi báo (có đăng bài thơ đó) phát hành được một tháng. Như vậy là kể từ lúc gửi bài thơ đi, phải đợi ít nhất là ba tháng sau, người làm thơ mới nhận được niềm vui.
Một năm, may mắn nhận niềm vui được một lần. Mà một đời người có được mấy năm để làm thơ, dẫu rằng còn vương cái nghiệp? Dĩ nhiên là nói đến những người làm thơ tài tử, không cầu mong trở thành nhà thơ hay thi sĩ. Còn những người đã thành danh thì lại khác, họ liên tục được vui trong hành trình chung của dòng họ các nhà thơ lớn trên một vuông chiếu riêng, không thể "môn đăng hộ đối" với các người làm thơ tài tử. Thậm chí họ có nhận một lời chào hỏi (của kẻ dưới) cũng làm ngơ. Mặc dù thơ bây giờ, chỉ là "quà cho không biếu không", vậy mà cũng khó lòng xuất hiện đó, đây.
Chẳng lẽ một bài thơ có mặt trên online sau đó có mặt trên báo, thì tờ báo đó mất khách? Nếu nhìn từ góc độ phóng khoáng, người khách hay đọc giả trung thành với tờ báo hay tạp chí, có rất nhiều nguyên nhân: - muốn nhìn sự lớn lên của nền văn học Việt Nam trong cũng như ngoài nước. - muốn học hỏi thêm về tính đa năng của dòng đời qua các bài viết có giá trị. - muốn hiểu rõ hơn ngọn ngành dân tộc trên dòng đi nhân bản của lịch sử. - muốn giữ được lòng tin yêu đối với tôn chỉ và hướng đi đúng đắn của tờ báo mà họ đã chọn. ...
Còn rất nhiều những cái muốn khác, mà người đọc đã "trụ" với tờ báo hay tạp chí năm hay mười năm, hoặc lâu hơn. Không vì chờ đợi một danh phận do cơ may có vài bài thơ trên báo. Nếu muốn có danh phận trong làng thơ, thời buổi này cũng dễ lắm. Chỉ cần "mặc áo thụng vái nhau", hoặc tự thắp sáng mình bằng cách mỗi năm in vài tập thơ, hay cho ra vài cái CD thơ nhạc... làm quà biếu.
Điểm gút lại cho chuyện phiếm này là liệu các báo hay tạp chí có thể thông qua rào cản, để thơ gửi đăng báo có thể lấy từ trên online xuống. Biết đâu chừng tạp chí hay báo sẽ có thêm khách, vì một cảm tình viên thấy bài thơ mình vừa đọc trên online, thích quá, lại vừa thấy hiện trên trang báo, thì bỏ ra vài đồng để cầm một tình cảm có thật cũng đáng hơn là cứ nhìn nó nhấp nháy trên màn hình.
Giải tỏa quy định này, người làm thơ cũng có được niềm vui song hành, chữ nghĩa không chừng sẽ được khuếch tán rộng hơn. Bởi người làm thơ biết hồn thơ của họ có nơi siêu thoát mà khỏi phải đợi chờ... trong áo quan quy luật.
Cao Nguyên

Thư Viện

Tuyển Tập Thơ Văn Bến Trăng

Tuyển Tập Thơ Văn Bến Trăng Lời ngỏ Hội Quán Bến Trăng được thành lập từ mối giao tình thân quí với các Anh Chị Em mà Cao Nguyên đã biết tro...