Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2022

Người Về.




Người Về

 Người Về 

 

người về vui với lòng ta chút 
giữa tháng Tư buồn chuyện điếu tang 
nhìn vết đạn xoáy bên vành ngực 
gọi chào nhau nghẹn nỗi sa trường 

còn có gì đâu mà khoản đãi 
ngoại trừ dòng chữ rót đau thương 
ly biệt xin thôi đừng nhắc mãi 
buồn nẫu lòng ta hoài cố hương 

người về cũng chỉ là nhân ảnh 
ly rượu mời sóng sánh khói hương 
Xuân muộn hay trời Đông Bắc lạnh 
mà hoa chạnh nở đóa vô thường 

tiễn người buồn không đưa tay vẫy 
sợ lệ trào biết lấy chi đong 
mà tim ta như người thấy đấy 
nước mắt hòa theo máu rưng rưng! 

Cao Nguyên  

---
Người Về thơ Cao Nguyên | nhạc & trình bày Dzuy Lynh

https://www.youtube.com/watch?v=WODHuNx-juY

Thứ Tư, 30 tháng 3, 2022

Giọt lệ hồng



"Giọt Lệ Hồng"  được nhạc sĩ Vĩnh Điện  phổ nhạc 
và ca sĩ Tố Lan trình bày trong đêm 30/4/2014 tại Paris  

Chợt Tháng Tư

 


chợt Tháng Tư


                                                   (Gởi Kim Tuấn và những người
mời nhau thơ rượu cùng thời hỏa châu)

Người ra đi bỏ tình trên núi
hồi âm thơ vọng cuối chân đèo
ơi Mang Giang, Phượng Hoàng, Ngoạn Mục (*)
vách đá buồn thao thức ru đời!

Chợt Tháng Tư nhớ Người từ ấy
viết thơ trên chiến lũy Trường Sơn
mũi kiếm rạch chữ rờn rợn đất
đầu súng chao thơ vất lên nguồn!

đêm Pleime nghe hồn núi hát
nhớ quá chừng khúc nhạc Người buông
thác Yaly vẫn cuồng sóng bạc
mà Chư Pao lạnh ngắt lòng thơ!

Đồi Đức Mẹ ta chờ Người đấy
về mà nghe hành khúc sương mờ (**)
ngồi uống rượu bên mồ cỏ dại
rót thơ qua từng dãy chiến hào!

Cao Nguyên
-----------------------
(*) Những tên Đèo nối Nha Trang- Darlac- Pleiku
(**) Thơ Cao Nguyên
(***) Pleime, Chư Pao, Yaly, Đồi Đức Mẹ...
những địa danh ở Pleiku

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2022

Tổ Quốc Màu Cờ


Mỗi độ tháng Tư về là lòng tôi lại thấy bâng khuâng với một nỗi niềm chua xót, u buồn. Dù chỉ là nạn nhân của dư chấn "Tháng Tư Đen", nhưng tôi không khỏi xót xa bùi ngùi cho một hòa bình bị bõ lỡ; cho những số phận nghiệt ngã của quân nhân cán chính Việt Nam Cộng Hòa trong những trại cải tạo man rợ hàng chục năm trời; cho hàng hàng lớp lớp những đồng bào bất hạnh đã bỏ mạng nơi biên giới rừng sâu hay ngoài khơi biển cả; cho một thế hệ bị đánh cắp mất tuổi trẻ, tương lai; và cho Quê Hương thêm một lần bị bóng đêm độc tài bao phủ.
Khi đọc bài thơ của thi sĩ Cao Nguyên, tôi liền có một sự đồng cảm và một cảm súc mạnh mẽ đã khiến tôi viết lên ca khúc Tổ Quốc Màu Cờ. Video này là lần tôi trình diễn live tại Houston. Tổ Quốc Màu Cờ Thơ : Cao Nguyên Nhạc : Đình Đại Đã cuối Tháng Tư . Trời không có nắng Đất buồn, cỏ úa màu Nhìn giọt mưa lăn bên ngoài cửa vắng Nhớ mắt người đẫm lệ dưới khăn tang! Vẫn thế bao năm Bao mùa thao thức Ngắm lặng dòng miên sầu Chảy mãi không ngưng qua nghìn dâu bể Mỗi chặng nhìn, hỏi: Tổ Quốc ta đâu? Tổ Quốc đây ! Trong con tim rướm lệ Khóc Quê Hương sông núi điêu tàn Hỏi nhân gian Dân Tộc nào đau thương thế Mà hằng triệu người phải bỏ nước ra đi! Phải ra đi để tránh những đòn thù Phải ra đi để dành khí tiết gởi về sau Phải ra đi dẫu nhớ Quê mình da diết Nhưng phải đi để giữ Tổ Quốc màu cờ

Thứ Hai, 28 tháng 3, 2022

Còn Gì Để Viết

 Còn Gì Để Viết

Em hỏi - Bây giờ anh có còn thích viết? Như em thấy đấy, anh còn gì tha thiết?
Viết về Tình Yêu ư ? Vẫn những lời thương nhớ, những đau buồn vì xa xôi cách trở! Mà hằng ngày em đọc rất nhiều ở những trang Thơ trên online, trên báo giấy...! Thậm chí, cả trên những bức tường ở những công viên. Mọi người đã phung phí thời gian và chữ nghĩa vào đó quá nhiều. Rồi được gì hở em? Ngoài những nhớ thương mà mình đã biết. Ngoài những tin yêu mà mình sợ mất!
Sự tha thiết hôm nay, ngày mai thành hoài niệm! Những mất mát trong quá khứ cho ta hôm nay có những nỗi đau! Nhưng anh nghĩ những nỗi đau này không đủ lớn bằng nỗi đau ở chung quanh ta. Những đứa bé chưa bao giờ được đi học! Những cô gái phải sống trong các ổ mãi dâm, hay trong tay những tên cuồng tâm thô bạo! Những người già gần chết không có người chăm sóc!
Một cuộc đời là thế nào hở em? Tiếng khóc lăn từ trên nôi xuống, chảy dọc theo tháng năm của bước chân mình.
Từng vũng nước mắt và máu loang lổ quanh ta hơn nửa thế kỷ qua, là số phận nghiệt ngã mà mình phải trải! Và thế là cuộc đời?
Anh muốn viết - và anh đã viết - về những cảm nhận đó, để nói với chính mình như một nhắc nhở về ý nghĩa của một cuộc đời.
Có ai muốn chia xẻ với mình không?
Có chứ em.
Chẳng qua là người ta không muốn đèo bồng thêm những đau buồn, khi mà chính họ đã phải vất bỏ bớt trên đường đi tới.
Bởi vì nó quá nặng, chỉ sợ không mang nổi suốt đời. Chính anh và em cũng vậy.
Liệu mình còn mang được bao nhiêu nỗi đau vào người? Anh sợ mình cũng không kham nổi, nếu mãi viết về những nỗi đắng cay.
Nhưng bỏ viết hẳn ư?
Không. Chắc hẳn là không thể khi biết mình không chỉ sống vì chính mình trước những tang thương của sông núi, trước những khổ đau của dân tộc.
Giáp mặt với bối cảnh đó trong từng đoạn thời gian đi qua, có bao nhiêu những tráng khúc được viết nên bởi Văn Thơ và Ca Nhạc? Nếu có, cũng dễ dàng bị nhấn chìm trong bụi khói của ngọn lửa chiến tranh. Thậm chí những tình khúc cũng nặng lời tang chế ngậm ngùi bởi mức độ tàn khốc, ác liệt của cuộc chiến bi thương!
Đỉnh cao của sự bi thương thoát lên tiếng thét gào thảm thiết từ các hố chôn người tập thể vào đầu Xuân 1968 ở Huế, và cái chết bi thảm của hằng triệu người trong các cuộc triệt thoái và di tản đã làm quặn đau mọi trái tim người.
Đến nỗi vết rạn nứt trong tim mãi còn buốt đau sau hơn 45 năm qua, và mãi mãi không thể nào lành vết và yên ả. Có ai dám tự đứng ra nhận lấy cái trách nhiệm về vết chém lịch sử này không
Chắc là Không!
Càng không chắc về một trách nhiệm với non sông, với dân tộc về một cuộc tháo chạy:
"... những cuộc đời đi quên lời tiễn biệt
nghẹn lòng đau tha thiết biết chừng nào!"
Và chính sự tha thiết đến nghẹn lời mà anh còn tiếp tục viết khi thấy còn đủ sức để viết về anh, về bạn anh, về những thân thương của anh, suốt hành trình một đời đi trong gió lốc của một vận nước không may. Dẫu gì anh cũng muốn để lại cho con cháu và những người bạn trẻ của anh một chút di ngôn:
"Hãy tiếp bước Cha Ông đi về Nguồn bằng cả tấm lòng và nhiệt huyết như khi Cha Ông nhập cuộc lên đường giữ và dựng Nước, với sự thấu hiểu về nguyên ủy lưu vong của gia đình, của những thân thương. Để biết mình phải làm gì không phụ lòng những di ngôn gởi lại. Việt Nam vẫn là cái nôi hùng khí đáng tự hào".
Viết để nối tiếp lời theo những người đã viết về thiên anh hùng sử Việt Nam. Rất thật, rất chân thành về Người và Đất quê hương trong khát vọng hồi sinh!
Cao Nguyên

Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2022

Nhớ Xuân Xưa

 


Nhớ Xuân Xưa

Dừng chân dưới cội hoa Đào
trên miền đất lạ . tôi chào mùa Xuân
nhìn hoa . nỗi nhớ bỗng dưng
rực hồng những cánh đào rừng quê tôi
Đào xưa nay đã xa rồi
thời gian nhảy vọt qua thời tuổi mơ
nhập hồn mở những cánh thơ
ướp hương ngày cũ đợi chờ mùa mai
Cành Đào treo sợi nắng dài
vui con mắt ngắm đào nay xứ người
phải chi cùng buổi giao mùa
nắng Hoa Thịnh Đốn đùa mưa Sài Gòn
Hai quê chỉ một hoàng hôn
anh em cùng ngắm đào hồng đầu Xuân
môi quen rộn tiếng cười giòn
đời xa mấy bận vẫn còn nhớ nhau !
Cao Nguyên
Washington. DC Mùa Hoa Đào

Ngọn Triều Âm

 Ngọn Triều Âm

(mến tặng những tiếng hát
như ngọn triều âm trên tháng tư buồn)
khi mặt trời vỡ, chiều rơi xuống
ngọn triều âm từ vực thở vút lên
phả vào không gian trường ca sóng vỗ
ngợi ca rừng nuôi mộ cỏ rêu xanh!
lời khai tử chào tiếng hát em
anh đọc trên đỉnh trường sơn mùa tuẫn nạn
còn âm vang bi tráng đến bây giờ
giữa tháng tư đứng chờ mặc niệm!
*
khi mặt trời tung bình minh lên núi
ngọn triều âm xóa rêu phủ mồ hoang
anh lại chào em tiếng hát ngày xưa
bằng hơi ấm khúc dương cầm của biển
tháng tư về với nụ cười thánh thiện
đất trở mình khoe hoa nở lời chim
rừng dụi mắt sau triền miên tĩnh mịch
nhìn chăm chăm cây lá biếc quanh mình!
cám ơn em, tiếng hát của rừng xưa
ngọn triều âm dấu trong mùa sử tích!
Cao Nguyên
---
Ngọn Triều Âm
thơ : Cao Nguyên
nhạc & hát : Hoàng Thy Mai Thảo
đàn : Hồng Thư - Paris

Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2022

Bọn Mình


 bọn mình

(thương mến gửi đến bọn mình 
chiến binh huynh đệ trong tình tri giao)

(đừng nên nói: quả đất này quá rộng
miễn bọn mình còn sống, sẽ gặp nhau)
mỗi lời nói của một niềm hy vọng
giúp bọn mình thu hẹp những đêm sâu

thời chinh chiến không gian ta là lửa
và thời gian là ngưỡng cửa mất, còn
nên bọn mình, chẳng đứa nào chắc hứa
vì biết đâu, chút nữa có còn không

bốn mươi năm, bọn mình gặp lại
vỗ vai mừng: tâm trẻ, thân già
nếu chẳng phải tù, đời bạc đãi
tuổi bảy mươi còn mãi đẹp ra

thôi thì thử tạm xa quá khứ
cụng ly vui đoàn tụ, bình an
qua gian nan, chân vàng bền trụ
trọn nghĩa tình, bạn cũ còn thương

thương quá thuở Vũ Đình Trường từ biệt
hẹn gặp nhau, nhưng chẳng hiểu khi nào
chuyện sống chết làm sao mà biết
chỉ mong mình còn nhớ đến nhau

nhớ cái được, không quên nhiều cái mất
trong bọn mình, nhiêu đứa đã về đâu?
đứa yên nghỉ giữa rừng sâu Tân Cảnh
đứa gởi mình trong thung lũng A Shao

đứa bỏ cuộc trong trại tù Yên Bái
đứa trầm mình dưới đáy biển sâu
còn bao đứa xa gần trên mặt đất
cùng giờ này, tay chạm vết thương, đau

rượu đang ngọt, sao pha thêm lệ đắng
cho nghẹn ngào sâu lắng giữa lòng nhau
chỉ tại ta - giữa vui, buồn xa vắng
tạ lỗi bọn mình, men đắng cạn - buồn đi!

Cao Nguyên


Thư Viện

Tuyển Tập Thơ Văn Bến Trăng

Tuyển Tập Thơ Văn Bến Trăng Lời ngỏ Hội Quán Bến Trăng được thành lập từ mối giao tình thân quí với các Anh Chị Em mà Cao Nguyên đã biết tro...