Thứ Ba, 31 tháng 5, 2022

Tưởng Niệm và Tưởng Nhớ

 Tưởng Niệm và Tưởng Nhớ

Nhận được tin buồn trung tướng Lữ Lan vừa ra đi vào cõi vĩnh hằng ngày 28/5/2021 cùng trong thời điểm Tưởng Niệm và Ghi Ơn các chiến binh Mỹ, Việt đã hy sinh vì Tổ Quốc.
Nhận tang chung hay tang riêng, nỗi buồn nào cũng lớn đối với chúng tôi - người lính Việt Nam Cộng Hòa và cũng là một cựu chiến binh Việt - Mỹ.
Với tang riêng, khi kính cẩn chào tiễn đưa một niên trưởng ra đi có biết bao kỷ niệm từ ký ức dậy lên trong niềm nhớ, nhất là vị niên trưởng đó đã có một thời là người trực tiếp chỉ huy, thường ngày vẫn gặp nơi phòng họp hành quân của Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II trong mấy năm đầu của thập niên 1960.
Rồi xa nhau trong công vụ, xa nhau sau chiến tranh, xa nhau trong thời gian ở tù cộng sản. Mãi đến khi chúng tôi định cư tại tiểu bang Virginia, mới có cơ hội gặp lại vị tư lệnh quý mến. Còn gì cảm động và dễ thương hơn khi ngỏ lời chào niên trưởng với cái bắt tay thân mật.
Sự tưởng nhớ hôm nay sẽ là những tưởng niệm ngày mai với những người thân thương và kính mến đã khuất xa tầm tay, chỉ còn gần trong nỗi nhớ hiện về từ chiến trường xưa hay từ những hiện cảnh vừa qua.
Xin được kính cẩn nghiêm chào Trung Tướng Tư Lệnh, và cũng là vị niên trưởng yêu mến của chúng tôi. Kính chúc niên trưởng thanh thản ra đi và mãi an bình nơi cõi vĩnh hằng.
Người lính năm xưa và là người em của trung tướng.
Cao Nguyên
Washington. DC - 31/5/2021



Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2022

Memorial Day

 Memorial Day 


Memorial Day về Washington. DC
đến bức tường đá đen thăm người bạn
một chiến binh Mỹ đã cùng tôi chiến đấu
bảo vệ tự do cho miền Nam Việt Nam

Ly cà phê uống vội trong giao thông hào
vẫn còn thơm hương vị tình chiến hữu
chỉ tiếc chai Champagne cùng hẹn ước
chưa liên hoan đã cách biệt muôn trùng

Vòng hoa đặt nơi chân tường tưởng niệm
như tấm lòng người lính Việt Nam Cộng Hòa
luôn nhớ ơn người chiến sĩ đồng minh
đã hy sinh vì nhau như tình huynh đệ

Nhớ thương lắm Jackson - Người bạn Mỹ
cùng đồng hành qua một thuở ngậm ngùi
những dòng chữ này thay ly rượu quý
thân mến mời mong tri kỷ bình yên !

Cao Nguyên
Washington.DC - May 28, 2022



Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2022

Tổ Quốc Trong Tâm

 Tổ Quốc Trong Tâm

Khi người lính già bước vào dĩ vãng
gởi những tâm thư theo bóng cờ vàng
nhắc nhở cháu con từng trang chiến sử
mong được tiếp truyền vinh dự chinh nhân
Gia tài cha ông chu toàn tâm huyết
hậu duệ cộng hòa tha thiết khắc ghi
tổ quốc trong tâm duy trì trách nhiệm
ân nghĩa quê hương ra sức bảo trì
Gìn giữ cờ vàng hồn thiêng dân tộc
suốt cuộc hành trình phục quốc vinh quang
thiết lập kỷ cương hòa bình độc lập
văn hóa bảo tồn truyền thống Văn Lang
Học lịch sử phải biết làm lịch sử
độc lập tự do không tự phát sinh
mà phải đổi bằng chính mình xương máu
vì non sông và Tổ Quốc Việt Nam
Khi tổ quốc gọi tên sẵn sàng đứng dậy
vui gì hơn làm người lính đi đầu
chiến đấu vì dân nghĩa tình nhân ái
dòng máu Lạc Hồng thắm mãi ngàn sau.
Cao Nguyên
---
Kỷ Niệm 50 năm cuộc chiến Việt Nam
50th ANNIVERSARY OF THE VIETNAM WAR COMMEMORATION
https://www.youtube.com/watch?v=MQ_kYzMwClA

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2022

Từ Duyên Văn Nghệ đến Kỷ Vật Nghìn Năm

 Từ Duyên Văn Nghệ đến Kỷ Vật Nghìn Năm

"Nhân ngày CHIẾN SĨ TRẬN VONG (Memorial Day). Chúng ta cùng ghi nhớ các Chiến sĩ VNCH vì lý tưởng tự do đã hy sinh bảo vệ Quê Hương"
Lời dẫn của họa sĩ ViVi Võ Hùng Kiệt với bức tranh anh vừa vẽ người thiếu nữ bên cạnh lá quốc kỳ VNCH và chiếc nón sắt, đã làm tôi xúc động như khi tôi ngắm hình người thiếu nữ cầm sợi dây mang tấm thẻ bài đang áp má vào chiếc nón sắt đặt trên nền cờ vàng đã úa màu, và tôi đã viết bài "Từ Duyên Văn Nghệ đến Kỷ Vật Nghìn Năm".
Mời các bạn cùng đọc lại bài viết, nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong (Memorial Day)



Từ Duyên Văn Nghệ đến Kỷ Vật Nghìn Năm
Sáng hôm nay dạo FaceBooK, trên trang của anh Bảo đã thu hút mắt tôi đắm nhìn vào tấm hình ghi lại cảnh một người thiếu nữ cầm sợi dây mang tấm thẻ bài đang áp má vào chiếc nón sắt đặt trên nền cờ vàng đã úa màu. Phía trên tấm hình, anh Bảo ghi: "Xin cho một cái tựa". Dòng chữ của tôi thoát ra từ cảm xúc dâng tràn qua tấm hình. Tôi đã viết tựa đề cùng bốn câu thơ:
Kỷ Vật Nghìn Năm
Em úp mặt bên vành nón sắt
Nhìn thẻ bài lóng lánh tên anh
Cờ tổ quốc hoen vàng ánh mắt
Đẹp nào hơn kỷ vật nghìn năm !
Phải rồi, không có gì đẹp hơn những kỷ vật đó. Khi nghĩ về những chiến hữu cùng thời chiến đấu trên các mặt trận với sứ mạng chống quân xâm lược Bác phương để bảo vệ Miền Nam Việt Nam. Phụ họa theo hình và thơ, tôi đưa lên clip video bản nhạc " Góa Phụ Ngây Thơ" của nhạc sĩ Hoàng Ngọc Tuấn.
Dòng thơ nhạc cuốn tôi vào nỗi nhớ bâng khuâng về hình ảnh những người thiếu phụ năm xưa đi nhận xác chồng từ nơi hỏa tuyến hay trong các quân y viện.
Nỗi cảm hoài ray rức suốt nửa thế kỷ qua đã bật dậy theo ý nghĩ miên man đến dòng thơ của anh Linh Phương trong bài " Kỷ Vật Cho Em" và của chị Lê Thị Ý trong bài "Ngày Mai Đi Nhận Xác Chồng" với phiên bản sau này mang tựa đề "Tưởng Như Còn Người Yêu".
Tôi chưa có cơ hội gặp anh Linh Phương dù đã biết tên nhau trong nhiều năm qua trên các trang văn học online. Riêng với chị Lê Thị Ý thì tôi đã hân hạnh gặp và kết giao thân tình văn nghệ trong hội Văn Học Nghệ Thuật Hoa Thịnh Đốn, từ thời còn nhà thơ Hà Bỉnh Trung làm hội trưởng. Hiện nay các thành viên của hội vẫn còn gặp nhau trong các sinh hoạt văn học nghệ thuật trong khung cảnh thân tình của hội tại Nhà Việt Nam do em của chị Lê Thị Ý là chị Lê Thị Nhị điều hành.
Nhân buổi sinh hoạt tưởng niệm ngày quốc hận 30 tháng 4 vừa qua, vẫn trong câu chuyện thân tình, tôi gợi lại bài thơ "Ngày Mai Đi Nhận Xác Chồng" với chính tác giả Lê Thị Ý, chị ấy sửa câu thơ thành "phòng không đi nhận xác chồng" và tôi thêm "bởi vì thuở ấy nàng còn độc thân", vì khi làm bài thơ này, chị Ý chưa có chồng. Chỉ vì cảm cảnh hằng ngày nhìn những người thiếu phụ đi nhận xác chồng từ mặt trận trở về mà viết thành bài thơ đầy nỗi ngậm ngùi!
" ... Lúc đó là năm 1970, tôi sống tại Pleiku. Thành phố nhỏ bé này vào giai đoạn chiến tranh khốc liệt, chỉ thấy lính, vợ lính, xe tăng, xe Jeep; hầu như không thấy gì khác nữa. Nhà tôi ở gần nhà xác của quân đội. Tôi chứng kiến cảnh biết bao các bà đi nhận xác chồng. Tôi thấy đàn bà, con nít đến lật cái poncho quấn xác để nhìn mặt người thân, cảnh đó khiến tôi đau đớn không chịu nổi. Rõ ràng nỗi đau của những người có chồng chết trận là nỗi đau của chính mình. Thành thật, tôi vô cùng xúc động và chính tôi sống bằng hình ảnh những người vợ lính, vợ sĩ quan khóc bên xác chồng. Nỗi buồn đau đó là nỗi buồn đau của mình.."
(trích bài cùa nhà báo Đinh Quang Anh Thái phỏng vắn nhà thơ Lề Thị Ý)
Nội dung bài thơ được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc với tựa “Thương Ca 1”, phiên bản sau này là " Tưởng Như Còn Người Yêu". Lời thơ ngân lên từ các giọng hát đã làm xúc động hằng triệu con tim cùng thời chinh chiến và con cháu hậu duệ VNCH.
Đó là kỷ vật sống bằng ngôn ngữ và âm thanh nổi lên trên những kỷ vật hiện hình của cuộc chiến. Những kỷ vật này mãi mãi được lưu truyền trong dòng văn hóa sử Việt Nam.
Chân thành cảm ơn các tác giả đã làm nên những tác phẩm sống trên dòng tưởng niệm xót xa trong thời kỳ chiến tranh bảo vệ quê hương .
Trân trọng mời quí thân hữu và hậu duệ VNCH cùng nghe lại bài thơ "Tưởng Như Còn Người Yêu" của nhà thơ Lê Thị Ý được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc và ca sĩ Julie Quang trình bày:
Cao Nguyên
-----------------------------
Tranh của họa sĩ ViVi Võ Hùng Kiệt

Tình Khúc Sông Trăng

 



Tình Khúc Sông Trăng

dường như tình đã trong huyền thoại
gọi tên nhau bằng hơi thở thơ
ngày đi tìm từng hưng phấn mới
đêm chuốt hồng hình bóng của mơ
dường như Trăng đang chờ mắt ngắm
từ tia nồng say đắm của Sông
vội vã nhé trước giờ Trăng lặn
phổ cho xong tình khúc Sông Trăng
cuồn cuộn sóng Trăng vằng vặc sáng
rọi bước tình lãng mạn hồn thơ
trùng điệp thoảng muôn ngàn tiếng vọng
từ nhiệt nồng hợp phối giao âm
từng tiết tấu trầm lăn sóng gợn
dạt dào ngân từng nỗi đam mê
thuyền thơ chở tình về huyền thoại
theo âm vang tiếng gọi Sông Trăng!
Cao Nguyên

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2022

Tưởng nhớ nhà thơ Tô Thùy Yên


Tiễn Bạn Cùng Thời 
Tưởng nhớ nhà thơ Tô Thùy Yên 
(1938 - 2019)

Bạn cùng thời bỏ ta đi 
về bên kia núi còn gì để vui 
biệt ly lời ý ngậm ngùi 
áng thơ gác bút bồi hồi cố nhân

Bạn cùng thời khóc cười chung 
mệnh ta, vận nước đã cùng cưu mang 
lệ buồn thẩm thấu trần gian 
còn vương thương khúc bạt ngàn núi sông

Bạn cùng thời về hư không 
khép tròn cõi tạm một vòng tử sinh 
bỏ qua thời ngắm tuổi mình 
chân mây cỡi hạc đăng trình chân như

Xác thân hạt bụi trầm du 
hồn phiêu lãng cuộc nhã từ tâm an 
chân kinh vọng niệm hương ngàn 
tiễn người về chốn vĩnh hằng phúc yên!

Cao Nguyên

Thành Phố Tím

 



Thành Phố Tím 


Email của em hôm qua chạm vào cái ổ khóa trên khung cửa ký ức. Cùng lúc anh đang đọc "Con Gái Của Sông Hương" của nhà văn Dương Như Nguyện. Sự trùng hợp ngẫu nhiên thương chi lạ. Nguyên ba chữ "thương chi lạ" đủ mở cửa xem kỳ thư của Huế, ngắm những dấu lặng luyến láy đến mê hồn. Ngôn ngữ Con Gái Sông Hương chỉ danh Huế là Thành Phố Tim với những con đường sử thi. 

Màu tím tỏa ra từ nỗi lòng cung phi, từ cánh sen Hồ Tịnh Tâm, từ những vết hoen thời gian chạm trổ trên bề mặt của chiếc lư đồng trước điện Thái Hòa... 

Tất cả rất Huế của Em, và của những người có duyên với Huế. Trong đó có anh - chàng lãng tử (theo cách gọi của em)- chỉ một lần ghé Huế để nhìn "lá trúc che nghiêng mặt chữ điền". Vậy mà ánh nước Sông Hương còn âm ba sóng. 
Huế chừ không Huế của Em 
Bài thơ giữa nón đã mềm cánh bay...
(CN) 

Em chỉ còn nỗi nhớ Huế, tím những cơn buồn trong ngân âm hồi chuông Thiên Mụ quyện lời kinh Mệ tụng thường ngày. Nỗi nhớ kết chuỗi gây thành sóng, vỗ Huế bùng lên trong khói sương trầm mặc. 
Từ Huế lên Tuần ngang qua chùa Từ Hiếu, lăng Tự Đức, đồi Thiên An... 
Chỉ một cung đường của Huế gợi lên mà nỗi nhớ xốn xang là thế. Liệu em còn đủ sức đi hết những cung đường của Thành Phố Tím. Khi nỗi buồn vì nhớ nặng trĩu chân, chùn nhịp thở! 

Đồng Khánh ơi, Huyền Trân xưa đó 
Lắm tang thương vùi dập Huế vô chừng 
Sông, nước, biển, trời... đâu cũng có 
Nhưng não nùng làm Huế đẹp rưng rưng... (*) 

Nếu không thế, Hàn Mặc Tử đâu viết được "Đây Thôn Vỹ Dạ", Thanh Tịnh cũng không đắm mình với "Nhớ Huế Của Tôi" và Thu Bồn không dùng dằng khi "Tạm Biệt Huế" 
Chiếc cầu cong và con đường thẳng 
Một đời anh đi mãi chẳng về đâu 
Con sông dùng dằng con sông không chảy 
Sông chảy về lòng nên nhớ Huế rất sâu... (**) 

Khép lại cánh cửa ký ức nhé em, nếu không mình sẽ sụt sùi. 
Khi ở Huế thấy Huế buồn chi lạ 
Xa Huế rồi thấy Huế quá mênh mông 
Trong nỗi nhớ, một cũng là tất cả 
Khi yêu thương tất cả sẽ vô cùng (*) 

Tấm lòng xa quê như thế đó, Huế ơi! 

Cao Nguyên 

------------------- 
(*) thơ Trần Kiêm Đoàn 
(**) thơ Thu Bồn 

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2022

HÁT TRÊN MÔI QUEN


Phổ nhạc và trình bày: nhạc sĩ Nguyễn Hữu Tân 

Hát Trên Môi Quen
Nếu nỗi buồn vì mưa mà tới
em đừng thèm chơi với cơn mưa
dòng nước chảy không hề biết đợi
tình trôi xa . gọi vói cũng thừa
Nếu nỗi buồn vì sương mà có
em đừng đi trong gió sương khuya
gió sương nhiều, vai em quá nhỏ
làm sao che kín ngõ tình buồn
Nếu vì anh mà buồn vời vợi
thì tên anh đừng gọi trong đêm
giấc ngủ muộn làm em bối rối
bâng khuâng nhiều thương nhớ dày thêm
Vui nhé em . mùa Xuân đang tới
mưa gió qua . nắng rực hồng lên
anh sẽ viết tình ca rất mới
hát cùng em trên đôi môi quen
Cao Nguyên

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2022

Thi Sử

 Thi Sử

Vốn dĩ tôi là người thích rong bút theo dòng nghĩ suốt hành trình đi qua những đoạn đời gian khổ, trong bối cảnh quê hương thăng trầm, dù thăng không bao lăm mà trầm thì quá loạn. Loạn đến lạc mất thuần phong mỹ tục, phai nhạt nguồn cội tổ tiên và đảo điên chữ nghĩa.
Chấp nhận đoạn đường ba mươi năm biệt xứ vì lẽ đương nhiên của sự sinh tồn. Ngoái nhìn những đoạn đường trước đó, chẳng khi nào mình đi với lòng thanh thản và tâm trí an nhiên. Sự đe dọa của đói khát và thương tật trong thân phận của một đời người đủ dìm mình xuống hố thẳm tủi nhục.
Sau gần nửa thế kỷ bị đe dọa bởi cuộc chiến ngoại xâm và thù hận, còn được nhìn thấy mình đứng trên bờ hố thẳm đã là điều may mắn. Còn biết tự rịt vết thương để nén cơn đau trong giấc ngủ chập chờn là đã can đảm. Sự may mắn tiếp sức lòng can đảm vượt qua mọi thử thách để sinh tồn cũng làm nên một chương sử cho bản thân qua chính những dòng chữ của mình trải dài theo thời gian chấp mệnh đời nương náu giữa quê hương đầy dẫy bạo tàn. Như một diễn viên được may mắn đóng vai một nhân vật giống mình trong một bi kịch. Biết điều mình diễn là có lý, lời mình nói là có tình, dẫu bị đời bức tử cũng đành.
Một quốc gia còn biết mình nhược tiểu huống chi một thân phận đời tự biết nhỏ nhoi. Chấp nhận sự bức tử như chấp nhận định mệnh. Sự khắc nghiệt trải qua cũng chỉ là hậu cảnh minh họa sự tồn tại của nhân vật trong từng sự kiện. Dòng sự kiện tạo bởi hợp chất bi tráng đã cuốn dòng nghĩ của tôi chảy theo mạch thời gian khốc liệt cả trong và sau chiến tranh vì những khắc khoải trên điêu tàn do những cơn hậu chấn sau chiến tranh để lại trên quê hương.
Dòng thơ lưu vong trong từng tác phẩm của tôi là hành trình của chữ nghĩa tôi do định mệnh an bài. Mỗi một giờ ngưng làm việc trong ngày, mỗi một phút trở giấc trong đêm, những giọt nghĩ chảy xuống và đọng lại trên từng trang giấy là những tâm khúc gởi cho Người và Đất với tấm lòng của một người đi vẽ hòa bình và tự do cho quê hương.
Sự nghịch thường giữa chiến tranh và hy vọng, giữa hòa bình và thất vọng dấy lên biết bao nỗi trầm luân trong niềm u uẩn. Khi khát vọng và tự do bị đè nén bởi lòng thù hận, hoa lá còn chưa trỗ đẹp huống chi sinh mệnh một con người! Nên chi còn khe hở nào có không khí và ánh sáng rọi vào tương lai tạo màu tươi hoa lá, có hơi ấm tình người, là tư tưởng tự do vỗ cánh bay vào, trải chân ngôn lên mặt thời gian làm chất liệu vẽ dòng thi sử.
Thơ viết qua trải nghiệm đời là di ngôn cần thấu triệt trên hành trình đi và về của một kiếp người đã được thi vị hóa vừa ngọt ngào vừa cay đắng.
Kết hợp dòng sử cổ kim của quốc gia mới thấy đắng cay và nghẹn ngào sau thời kỳ ngàn năm Bắc thuộc, dòng hùng sử Việt Nam bị nhận chìm trong uất hận khi bị tập đoàn cộng sản chiếm đoạt lãnh thổ và thống trị. Tôi đã viết bài Thi Sử:
theo dòng thi sử xem kỳ tích
trống Phú Xuân, vó ngựa Thăng Long
thuở dựng nước trời xanh ngọc bích
thời xây non đất ánh hồng tâm
truyền thuyết Âu Cơ, lời linh hiển
kẻ lên non, người ra biển tạo đời
kẻ lên non quên lời mẹ dặn
khi vỡ nương, chặt đứt dây nôi
đất vỡ mạch, đời lầm than quá đỗi
hồng hạc bay cánh mỏi nhớ rừng ngô
trên phế tích quách thành chen cỏ rối
người trầm ưu, mùa đợi gió hong mồ
nghiêng bia vỡ, soi trăng tìm cổ tự
viết lại dòng thi sử đã mờ rêu
thắp sáng trầm hương ngày tháng cũ
rọi đường cô phụ trở về kinh!
Bạn đang nghiệm ra trong lời thơ đó có bao minh chứng về dòng sử Việt Nam mang nỗi buồn u uẩn trên một đất nước đã và đang nhận chịu bao nỗi lầm than.
Sau 47 năm hòa bình giả tạo, chiến tranh vẫn còn đó trong một trạng thái khác mà chuẩn mực dân sinh người dân không được hưởng quyền được sống đúng nghĩa mỗi con người gồm Tự Do, Bình Đẳng và Nhân Ái.
Cuộc chiến vì nhân quyền cho nhân dân Việt Nam đang khởi động tích cực với niềm tin từ mỗi tấm lòng đối với quê hương và dân tộc: Chính nghĩa và chính tâm phải thắng trong cuộc chiến tranh này.
Thời gian đang vào cuối tháng 5, ghi dấu ngày Chiến Sĩ Trận Vong (Memorial Day) của Hoa Kỳ, cần ghi ơn những chiến binh Việt Mỹ đã hy sinh trong cuộc chiến đấu vì hòa bình cho Việt Nam.
Cần phải nhìn lại Việt Nam bằng cái nhìn tâm thức đúng vào cuộc chiến để biết những gì mà những người đang thụ hưởng cuộc sống tự do trên các miền đất tạm dung cần phải làm để yểm trợ cho cuộc chiến đấu vì nhân quyền ở quốc nội.
Nhắc lại cuộc chiến với sự hy sinh của những chiến binh cũng là sự khởi động lòng yêu nước và sự hy sinh cần thiết có cho tự do và nhân quyền. Freedom Is Not Free.
"... quá khứ không thể quên
tương lai cần đi tới
khi Tổ Quốc gọi tên
lên đường vì Dân Tộc..."
Mong lắm thay!
Cao Nguyên

Thư Viện

Tuyển Tập Thơ Văn Bến Trăng

Tuyển Tập Thơ Văn Bến Trăng Lời ngỏ Hội Quán Bến Trăng được thành lập từ mối giao tình thân quí với các Anh Chị Em mà Cao Nguyên đã biết tro...