Ơn Em Nhắc Tình Hạc Vọng
Tình yêu, không có trước và sau của chữ nghĩa trong thơ. Dẫu một chốc làm nên cuộc tình, nhưng khó mà bỏ quên hay xóa mất cuộc tình như một cái click trên keyboard để lại khoảng trống. Sau khoảng trống hư vô đó, vẫn hiện hữu em, hiện hữu người và hiện hữu dòng sông!
Và thế là có "Ơn Em" trong đời. Ơn từ ý, từ lời ở đâu đó gởi tới chạm nhẹ Lánh lên và Lóng lại trong lòng mình, đủ làm những nốt thơ rung lên như tiếng hạc vọng cuối trời.
Tiếng hạc lưng mây! Tiếng hạc quê mình! Tiếng hạc của tình! Còn nguyên em, nỗi nhớ nhà
còn nguyên anh, những thiết tha cội nguồn ...
Bài “Hạc Vọng” viết lên từ đó, và người đọc nhắc đến nó không chỉ là những dòng thơ, mà còn minh họa đôi chim hạc bay trên bầu trời xanh thẫm. Không “Ơn Em” thì phải gọi là gì? Một chuỗi nguyên nhân cho một bài thơ cũng đủ chất đầy khoang một con thuyền duyên. Dẫu hư ảo vẫn thấy đẹp vô cùng.
Một phố đời có thật đã xa. Một phố tình vốn ảo cũng mờ. Có tiếc nuối như Bùi Giáng: "Có mùa xuân mà bỏ mặc không hay". Vẫn thấy buồn hiu hắt, khi nhìn bầu trời du cư, mây trắng vẫn bàng bạc bay vào quá khứ. Một quá khứ dài dằng dặc từ hồi tưởng đến va chạm cọ xát nhau qua ngày đêm trăn trở. Một tiếng guốc vọng, một tà áo dài bay, một lời nhắn hỏi... đan xen vào nhau trong màu thực ảo .
Buông nhịp gõ để những giọt nghĩ lắng xuống ngấm vào tâm thức. Khi chữ nghĩa hồi sức, ta nhìn cái bóng của ta, tức bản ngã sinh tồn vẫn thường hằng bám gót trên đường phiêu lữ. Mất cái bóng là mất phần định hướng Đông Tây. Mất sự hồi tưởng lăn vòng theo thực tại khi muốn chạm tay vào mặt đất quê xưa để vuốt mắt cho một loài hoa đã quá giờ được nở, trên hành trình đến và đi của vạn vật.
Mỗi điểm trên hành trình, có ngoái sau dòm trước mới thấy sự hiện hữu đáng giá. Trân trọng giữ gìn điều có thể trong những điều không thể, để tiếc từng khoảnh khắc mất đi chẳng còn gì lưu lại.
Chữ Nghĩa hóa thân tôi
bay theo lời hạc vọng
ơn em từ nghìn trùng
về chập chùng cánh mỏng!
@
Còn nguyên em, nỗi nhớ nhà
còn nguyên anh, những thiết tha cội nguồn
nguồn nhà, hiện mỗi chiều buông
mắt vần mây tím điệu dồn cố nhân
Bước thơ phát khảo bồn chồn
ngõ ròng sương khói tỏa ngân tơ vàng
gương lồng điểm khuyết tư trang
huyền duyên đài các vỗ tràng gấm thêu
Còn nguyên bóng, dáng mỹ miều
hành trang tuổi ngọc vút diều khỏa bay
còn nguyên hình, rượu thời say
đậu lưng quán cóc nhìn ngây tầm hồng
Nhớ nhà, nguồn cội mênh mông
dọi lòng lư thảo nỗi bâng khuâng chiều
thu nguyên hạc vọng cung tiêu
trỗi dư thương khúc rong đều bóng câu!